Thẩm Dực quỳ bài vị mẫu hậu, lời mà như nuốt xuống vạn cây kim bạc.
Ta .
Trái tim còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc—
một cơn đau dày đặc đ.â.m thẳng tim.
Như thể vạn cây kim bạc nuốt , đều ghim hết tim .
Giá như sớm là như .
Ta nên nhanh hơn một chút.
Nhanh hơn một chút gặp .
Gả cho .
“Mẫu hậu.”
Ta quỳ bên cạnh , chắp tay bài vị, thành khẩn :
“Xin yên tâm giao Thẩm Dực cho con, con nhất định sẽ đối đãi với thật .”
Hắn nghiêng đầu , lâu .
Ta cũng nghiêng đầu , chớp mắt :
“Sao nào? Lời chỉ , còn thì ?”
Đó chính là câu với nương ngày đón cung.
Trong đôi mắt vốn như vĩnh viễn đen đặc của , tựa như rơi mấy vì .
Chưa kịp để thêm lời trêu chọc, ôm chặt lòng.
Hắn lập cung riêng cho , mà để cùng ở với trong Thái Hòa điện.
Hôm việc xong, cho lui bộ cung nhân.
Ta ngoan ngoãn giường, từng bước một về phía .
Trong lòng như thứ gì đó chạy loạn.
“A Thư…”
Hắn xuống bên , gọi tên đầy tình ý.
Ta đưa một tay chặn n.g.ự.c , ngăn động tác kế tiếp.
Hắn chút khó hiểu .
Ta lấy từ bên cạnh chiếc khăn hỷ chuẩn sẵn, phủ lên đầu .
“Thẩm Dực, còn vén khăn hỷ của .”
Đôi uyên ương khăn , là thức ngày thức đêm mới thêu xong.
Biểu trưng cho ân ái nghi ngờ.
Thẩm Dực khẽ :
“Là của .”
Ngón tay trắng như ngọc của nhẹ nhàng thò , như vén khăn che bảo vật, chậm rãi nhấc khăn hỷ lên.
Sau lưng , một ngọn nến hồng đang cháy, chẳng khác đêm đại hôn là bao.
Làm nổi bật gương mặt như ngọc đội mũ, thế gian vô song.
“A Thư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cham-cham/10.html.]
Trong đôi mắt , chỉ còn .
Lần , đẩy nữa.
Chỉ chờ áp tới, đón nhận từng động tác của .
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Những điều ma ma dạy… rốt cuộc cũng dùng tới.
Màn trướng từng lớp từng lớp buông xuống.
Sáp nến hỷ nhỏ giọt, chồng lên từng giọt.
Không qua bao lâu, ánh nến lay động mới dừng .
Hắn ôm dọn dẹp đặt giường, cơn đau như xé nát thể mới ập tới.
Thẩm Dực xuống bên cạnh, tiếng nức nở liền vội hỏi:
“Sao ?”
Ta nghiêng đầu, đôi mắt đỏ hoe .
Hắn càng luống cuống, đến cả tai cũng đỏ lên.
“Là… là ?”
Hắn đầy khó xử.
Ta bật qua nước mắt.
Rồi kể cho cái tật phản ứng chậm hơn khác của .
Hắn xong thở phào một , ôm lòng:
“Là , nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Một lát .
Hắn như chợt nhớ điều gì, kéo giãn cách, cúi đầu hỏi :
“Nếu … ngày đó nàng thực gả cho Duệ Vương?”
Ta cảm nhận sự cứng đờ và dè dặt trong giọng .
“Người gả… từ đầu đến cuối vẫn luôn là .”
Ta vòng tay ôm lấy .
“…”
“Hôm đó Hoàng đế hỏi gả cho ai, ông lượt hỏi xuống, Duệ Vương chỉ còn .”
Ta tìm một tư thế thoải mái trong lòng , uể oải :
“Ta tật của , khéo gặp chuyện kết cục, tự nhiên thể lấy thứ .”
“Vì ?”
Câu hỏi , dường như hỏi nhiều .
Vì gả cho ?
Ta đáp:
“Bởi vì… quen sớm hơn những lời đồn .”
Cha sai .
Ván cờ —
thắng.
-HẾT-