Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cha mẹ thiên vị cô em gái "may mắn" - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-06 08:01:19
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5

 

Công ty nhà tôi căn bản không thể so sánh với nhà họ Giang.

 

Vì vậy khi nhà họ Giang đề nghị liên hôn, cha tôi đã vui mừng đến suýt ngất xỉu, ngay cả tôi cũng nhờ vậy mà được đối xử tốt hơn ít nhiều.

 

Tất cả mọi người đều cho rằng cô dâu chính là bạn học của Giang Hoài, Tô Noãn.

 

Cho nên, khi cha tôi gọi điện bảo tôi trở về kết hôn, tôi như rơi vào giấc mộng.

 

Sau đó tôi mới biết, Tô Noãn không muốn mới hơn hai mươi tuổi đã bị hôn nhân ràng buộc nên đã làm loạn đòi đi du học.

 

Vì vậy, tôi trở thành thế thân cho cô ta.

 

Nhưng tôi khi đó tôi cũng mới hơn hai mươi tuổi.

 

Tôi từng phản kháng, thậm chí không tiếc tự sát để uy hiếp, nhưng đều không có hiệu quả.

 

Bọn họ nhốt tôi trong phòng, lạnh nhạt nhìn m.á.u của tôi chậm chạp chảy ra khỏi cơ thể, tới khi sinh mạng tôi sắp cạn kiệt lại đưa tôi đến bệnh viện cứu về.

 

Cuối cùng, tôi chấp nhận.

 

Bởi vì Giang Hoài đến gặp tôi, nói, “Tô An, sau khi kết hôn với tôi, chị vẫn sẽ được tự do. Tôi sẽ không giam cầm ép buộc chị, chị có thể tùy ý làm chuyện chị thích.”

 

Tôi không hiểu Giang Hoài, nhưng ngày hôm ấy, ánh mắt Giang Hoài dừng trên vết thương ở tay tôi dường như nhiễm thêm một tia đau lòng.

 

Ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu.

 

6

 

Khi tôi về đến nhà, phòng khách vẫn sáng đèn.

 

Giang Hoài đang xử lí công việc trong thư phòng.

 

Tôi buông túi xách, chuẩn bị đi xử lí đồ ăn trong phòng bếp, nào ngờ bát đũa đều đã được rửa sạch sẽ.

Nhàn cư vi bất thiện

 

Bởi vì hôm nay là kỉ niệm ngày cưới, tôi cho dì giúp việc nghỉ một ngày, không ngờ cuối cùng chỉ có tôi để ý.

 

Tôi gõ cửa thư phòng, thanh âm của Giang Hoài truyền ra, “Vào đi.”

 

Trong thư phòng tràn ngập hương thơm sữa tắm nhẹ nhàng.

 

Giang Hoài đang mặc đồ ngủ ngồi trước bàn làm việc, quay sang nhìn tôi, “Có chuyện gì vậy?”

 

“Anh thu dọn phòng bếp sao? Lần sau không cần làm vậy đâu, cứ để đó cho em là được.”

 

Anh quay đầu tiếp tục xem máy tính, “Anh là chồng em, chia sẻ việc nhà không phải chuyện nên làm sao?”

 

Thanh âm của anh nhàn nhạt lạnh lùng, tôi lại cảm thấy khuôn mặt nóng lên, tim đập loạn xạ, vội vàng bỏ lại một câu “Anh nhớ nghỉ sớm một chút” rồi gần như bỏ trốn mà chạy về phòng.

 

Ngồi bên giường, tôi vỗ vỗ mặt muốn khiến bản thân tỉnh táo trở lại, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng lại dáng vẻ của Giang Hoài khi nói ra những lời kia.

 

Khi bình tĩnh lại rồi tôi mới chợt nhận ra, ngay trước khi quay đầu, tôi đã liếc qua khuôn mặt anh, tựa hồ nhìn thấy hai tai anh đổi màu.

 

Dưới ánh đèn vàng nhạt của thư phòng, đôi tai vốn trắng nõn lại đỏ bừng đến khó tin.

 

7

 

Tôi lại lắc lắc đầu, xua đi những ý tưởng không thực tế, “Thôi, ngủ nào.”

 

Tôi hít sâu mấy hơi bình ổn lại những nhịp tim dồn dập, kéo chăn nằm xuống.

 

Nhưng tôi vừa nằm xuống gối đã cảm thấy có thứ gì cứng cứng chạm vào đầu. Tôi luồn tay xuống tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cha-me-thien-vi-co-em-gai-may-man/chuong-2.html.]

Bên trong là một chiếc vòng cổ.

 

Kiểu dáng rất giống với chiếc vòng tay của Tô Noãn, đều là vòng bạc đính họa tiết kim cương.

 

Nhưng khác nhau ở chỗ, vòng của tôi mang họa tiết ngôi sao.

 

Còn Tô Noãn, là ánh trăng độc nhất vô nhị.

 

Trong lòng nghẹn đắng lại chua xót, trái tim tựa như bị ai hung hăng bóp nghẹt.

 

Tôi cười khổ một tiếng, tự an ủi bản thân mình, “Ít nhất lần này cũng có phần của mình, có gì để mà đau lòng chứ.”

 

 

Từ sau lần đầu tiên gặp Giang Hoài, Tô Noãn thường xuyên kể về bạn cùng bàn của cô ta.

 

Khi ấy tôi đã học năm hai, nhưng cha mẹ không cho tôi ở kí túc xá, nên ngày ngày phải sáng đi tối về.

 

Tô Noãn thỉnh thoảng sẽ rủ Giang Hoài tới nhà học nhóm, sau đó mượn cớ cảm ơn để giữ anh lại ăn cơm.

 

Lúc đầu cha mẹ còn lo lắng Tô Noãn yêu sớm, nhưng sau khi biết anh là người thừa kế nhà họ Giang liền không có bất kì dị nghị gì nữa, thậm chí còn chủ động nhắc nhở Tô Noãn nên kết giao với anh nhiều hơn.

 

Giang Hoài của lúc đó cũng không lạnh lùng như hiện tại, mỗi lần nhìn thấy tôi đều chào “Chị Tô An”.

 

Tô Noãn thường xuyên vô tình cố ý khoe những món quà anh tặng trước mặt tôi.

 

Tôi cũng không hiểu cô ta làm như vậy là vì mục đích gì.

 

Có lần, Giang Hoài đột nhiên hỏi tôi, “Chị Tô An thích thứ gì vậy?”

 

Tôi cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Không có thứ gì đặc biệt thích cả.”

 

Sau đó, đột nhiên nhớ tới bánh socola Giang Hoài đích thân làm tặng cho Tô Noãn, tôi nói thêm, “Đặc biệt là socola, rất ngọt, chỉ trẻ con mới thích.”

 

Sắc mặt anh lập tức có chút ảo não, đáng thương cụp mắt xuống.

 

Tôi đột nhiên cảm thấy hối hận.

 

Chuyện Tô Noãn làm, sao tôi có thể trút lên anh đây?

 

Sau đó, tôi tự tay làm bánh kem socola, muốn xin lỗi anh.

 

Nhưng anh không đến nhà tôi thêm lần nào nữa.

 

8

 

Sáng hôm sau, tôi xuống nhà ăn điểm tâm.

 

Giang Hoài đã sớm ngồi trên bàn ăn, đang chăm chú nhìn điện thoại.

 

Tôi ngồi đối diện với anh.

 

Giang Hoài ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt dừng trên cổ tôi vài giây, sau đó nhanh chóng dời đi, cúi xuống khuấy bát cháo trước mặt, lơ đãng hỏi, “Không thích vòng cổ sao?”

 

Tôi khẽ cười, “Thích, nhưng không hợp với trang phục hôm nay.”

 

Anh buông thìa, kim loại va chạm vào chất sứ gây ra tiếng vang thanh thúy.

 

Tôi khó hiểu nhìn anh.

 

Sắc mặt anh có chút phức tạp, vừa giống tức giận, lại phảng phất ấm ức không cam lòng, “Dù sao cũng là không thích. Nhiều năm như vậy, em vẫn luôn tìm được lí do.”

 

Để lại câu nói kì lạ này, anh cầm áo vest đứng dậy bỏ đi không quay đầu lại.

 

Loading...