CHA MẸ LẤY HẾT TÀI SẢN ĐI NƯỚC NGOÀI, HẾT TIỀN MUỐN TÔI BÁO HIẾU - 1
Cập nhật lúc: 2025-12-31 03:26:02
Lượt xem: 308
Mười năm , cha vì giấc mơ về một quốc gia tự do lý tưởng, cuốn sạch bộ tài sản trong nhà, trực tiếp nước ngoài định cư.
Chỉ để , một đứa trẻ xuất từ gia đình trí thức, trở thành trẻ mồ côi.
Ăn cơm trăm nhà mới miễn cưỡng sống sót.
Mười năm , tiền tiêu hết, bệnh tật đầy , họ về.
Muốn gánh cái giá cho mười năm phóng túng của họ.
Xin nhé, thói quen nuôi nước ngoài.
–
nhận một cuộc điện thoại, là cô gọi.
Bình thường chúng ít liên lạc, nên khi nhận điện thoại của cô, bất ngờ.
Dù thì mỗi cô gọi cho đều là chuyện.
Quả nhiên, bắt máy câu đầu tiên cô ném cho một quả b.o.m lớn.
“Tiểu Du , bố cháu về đó.
Cháu mau tới nhà cô gặp mặt , hâm nóng tình cảm một chút.”
Bố ?
Cách xưng hô thật xa lạ.
mười năm gọi .
Hơn nữa hộ khẩu của họ hủy mười năm nay, cũng đứa trẻ cha mười năm .
Vì hề do dự, dứt khoát từ chối màn nhận .
“Đứa trẻ chẳng chút tình nghĩa nào ?
Đó là bố cháu đó!”
“Ồ, thì tặng hết cho cô .
Thế thì cô nhiều tình nghĩa đấy.
Chúc mừng cô nhé.”
Nói xong cúp máy.
Việc cha về nước còn chẳng gây chấn động với bằng việc khách hàng trả bản kế hoạch.
Thứ gọi là tình , mười năm đủ để thấu.
Hiện tại một sống .
Tan đúng giờ, ngờ công ty đầy họ hàng.
Ai nấy đều mặt mày hớn hở, chẳng họ vui cái gì.
Cô là đầu tiên kéo tay , kích động xoay vòng.
“Tiểu Du, giờ gia đình chúng cuối cùng cũng đoàn tụ .
Xa lâu như , cháu chắc hẳn nhớ họ đúng ?
Buổi tối chúng đặt bàn ở khách sạn , đón họ về nước, cùng gặp mặt nhé.”
Người phụ nữ kéo lực mạnh, chuyện vẫn luôn .
bây giờ sớm đủ sức để thoát .
Chỉ là ở công ty lớn chuyện, nên để mặc cô kéo lên xe.
Chiếc xe vẫn là do mua.
Nói là để báo đáp công nuôi dưỡng của cô.
Chỉ tự , tất cả đều là ép.
Không mua thì cô tới loạn, vô lương tâm.
Toàn bộ chỉ là thỏa hiệp mà thôi.
Bữa tiệc ai là tổ chức.
Vì giữ thể diện mà đặt ở khách sạn sang trọng nhất Giang Thành.
Nhiều ăn một bữa thế , một vạn thì cũng tám nghìn.
chắc chắn móc tiền.
Trong sự vây quanh của đám , đẩy lên ghế chủ vị.
Vừa xuống, phía bình phong một cặp vợ chồng trung niên, dắt theo một bé gái chừng tám chín tuổi.
Cha nhiều năm gặp, mỗi một bên cạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cha-me-lay-het-tai-san-di-nuoc-ngoai-het-tien-muon-toi-bao-hieu/1.html.]
Bé gái thì bên cạnh phụ nữ, liên tục ngọt ngào gọi “mommy”.
“Mommy, I want to eat fish.
(Mẹ, con ăn cá.)”
“Mommy, the water is not ice.
(Mẹ, nước lạnh.)”
…
Một gia đình ba vốn nên hòa thuận, trong mắt phần buồn .
Không ghen tị đố kỵ với bé gái đó.
Mà là cặp vợ chồng già quá nhanh.
So với lúc bỏ rơi năm xưa, đổi quá nhiều.
Vốn dĩ tinh tế đoan trang, giờ mặt nhiều nếp nhăn.
Trên thậm chí còn những đốm sạm do phơi nắng.
Dẫn theo bé gái chẳng khác nào ông bà dẫn cháu.
Xem cuộc sống giàu tự do mà họ mong ở nước ngoài cũng chẳng đạt .
Rõ ràng năm đó cũng là giáo sư đại học ngưỡng mộ.
Giờ lăn lộn tới mức .
dám hôm nay nhiều họ hàng tới chỉ để xem náo nhiệt.
Người thật lòng thì ít lắm.
Người phụ nữ cạnh vẻ gò bó.
Sắp xếp xong thứ cho bé gái, bà lén vài , mới chậm rãi mở miệng.
“Tiểu Du, con lớn .”
“Câu thừa.
Con lớn chẳng lẽ c.h.ế.t ?”
Đối với họ chẳng sắc mặt .
Người phụ nữ thích nhưng vẫn nhịn.
Bà xưa nay chịu sự “nghịch ý” của .
giờ họ việc cầu , cũng chỉ thể chịu đựng tư thế “ở thế ” của .
Im lặng một lúc, bà trúng một vết đen cổ tay .
“Mẹ vẫn luôn nhớ vết bớt tay con.
Năm đó thầy bói còn con là phúc.”
giơ tay vết đen mà bà , hiếm khi phản bác ngay.
Bà tưởng chạm , nụ càng đậm, định nhân đà tiếp tục.
Không ngờ chỉ kéo tay áo che vết đen.
“Đây bớt.
Là sẹo dầu sôi b.ắ.n .”
Người đàn ông lâu mở miệng, xong liền lộ vẻ tức giận.
“Du Du, con bộ tịch cái gì?
Đây là con đó!”
“Hộ khẩu của chỉ một .
Đừng lung tung.”
Vì chiếm lý, ông gì đó , cứ lúng túng bên cạnh .
Những họ hàng khác thấy liền mặt giảng hòa.
“Tiểu Du , dù cũng là bố , con lạnh nhạt ?”
“ đó đúng đó, đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, xin một câu là xong .”
“Hai về nước mang theo nhiều đồ lắm ?
Chắc chắn quà cho Tiểu Du đúng ?”
“Mau lấy , cho cùng xem với, cả đời còn nước ngoài .”
…