Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cầu Thủ Đối Phương Đã Thích Tôi - Chương 5: Cầu Thủ Đối Phương Đã Thích Tôi

Cập nhật lúc: 2025-06-25 08:44:19
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngón tay tôi dừng lâu trên nút gửi.

Cuối cùng, tôi cắn răng nhấn gửi.

Nhưng ngay sau đó hối hận vô cùng.

Hỏi thẳng thế có quá lộ liễu? Nhỡ hiểu nhầm, chẳng phải ngay cả làm bạn cũng không được sao?

Điện thoại rung, Hứa Thừa Diễn gọi đến bằng giọng nói.

Tôi bối rối suýt làm rơi máy.

Cầm tay run run nhận cuộc gọi.

Giọng cậu ấy trong trẻo, ấm áp như ly rượu ngon, vang bên tai tôi: “Tôi muốn cậu nghe câu trả lời rõ ràng nhất, đúng vậy, Giang Nhiễm, tôi thích cậu.”

Thì ra là thật.

Sau phút kinh ngạc và bối rối, lòng tôi bỗng nổi lên niềm vui xen lẫn hào hứng.

Như chiếc phao trên mặt hồ nhảy lên nhịp nhẹ.

Ngày thi đấu đến rất nhanh.

Đội bóng khoa Kỹ thuật tập luyện ở sân trong. Khi tôi xách túi đi ngang sân đội mình, Mạc Vũ Hân ngồi hàng ghế đầu hừ lạnh: “Có người thật lòng nịnh nọt, chắc nghĩ đến để làm chân sai vặt cho đội bóng.”

Cô gái bên cạnh phụ họa: “Hì hì, bám dính thật, nhưng có tác dụng gì đâu, dù mua bao nhiêu thứ Lục Hoài Xuyên cũng không thèm để ý cô ta. Đâu thể bằng tôi, Vũ Hân.”

Lời ấy làm Mạc Vũ Hân hả hê, gương mặt đắc ý ngay lập tức hiện rõ.

“Ồ, Giang Nhiễm, lại đến xem Lục ca à.”

Ai đó gọi to, thu hút mọi ánh nhìn, kể cả của Lục Hoài Xuyên.

Anh ta nhìn túi đồ tôi, hờ hững nói: “Đúng là phí công.”

Mạc Vũ Hân bật cười.

“Mua gì thế? Lục ca không hứng thì chúng tôi uống.”

“Đúng rồi, đừng lãng phí, dù sao cũng là tấm lòng.” Hai người khác tiến tới.

Gì đây? Họ tự suy diễn sao? Tôi đâu có nói mua cho họ?

Định lên tiếng thì giọng quen thuộc cắt lời: “Giang Nhiễm.”

Hứa Thừa Diễn nhanh đến, nhận túi đồ từ tôi, một tay nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi.

Cậu mỉm cười với nhóm Lục Hoài Xuyên: “Bạn gái tôi, tôi dẫn đi trước.”

Hứa Thừa Diễn kéo tôi về phía sân đội mình.

Khán giả phía trước sân bàn tán xôn xao khi nhìn thấy.

Đồng đội Hứa Thừa Diễn cười trêu cười khi thấy chúng tôi đi qua.

Tôi ngượng ngùng giải thích: “Tôi nghĩ mọi người có nước rồi, nên mua thêm vài chai thể thao cho đội.”

“Chắc nặng lắm nhỉ, tôi chỉ bảo cậu mang nước cho mình tôi thôi, đâu bảo cậu thành trợ lý mà mua cả đội.” Giọng Hứa Thừa Diễn hơi hờn dỗi, như chú thỏ con cần được vuốt ve.

Tôi lấy ra chai nước: “Đây, cậu đặc biệt nhất. Của cậu to hơn các chai kia.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cau-thu-doi-phuong-da-thich-toi/chuong-5-cau-thu-doi-phuong-da-thich-toi.html.]

“Phụt—” Trương Tuấn vừa uống đã phun ra.

Mọi người kìm cười.

Mặt Hứa Thừa Diễn đỏ bừng.

Này, mọi người hiểu lầm rồi! Ý tôi là chai của cậu ấy to hơn thôi mà.

Trận đấu bắt đầu, hai đội tiến về giữa sân.

Đột nhiên, Hứa Thừa Diễn xoay người, quay sang tôi hét lớn: “Giang Nhiễm, nhìn kỹ đấy, xem tôi đánh bại đối thủ thế nào!”

Khán đài khoa Kỹ thuật như nổ tung, reo hò cổ vũ. Trái tim tôi như lỡ một nhịp rồi đập mạnh trở lại.

Tôi nhìn chàng trai trên sân, tỏa sáng như ngôi sao rực rỡ.

Cả hai đội thi đấu rất quyết liệt.

Bị lời khiêu khích làm nóng máu, đội kia tập trung kèm sát Hứa Thừa Diễn. Mỗi khi bóng đến tay cậu, lập tức bị chắn gắt gao.

Đặc biệt là Lục Hoài Xuyên, dù cách xa vẫn cố lao tới cướp bóng.

Nhưng Hứa Thừa Diễn bình tĩnh, không tự ghi điểm được thì chuyền đồng đội. Nếu không vào vòng trong, cậu chọn ném ba điểm từ xa. Cậu vẫn là người ghi điểm cao nhất.

Điểm số đội cậu luôn dẫn xa.

Đội kia dè dặt, mắc lỗi nhiều. Lục Hoài Xuyên phạm đủ năm lỗi, buộc phải rời sân.

Khi Hứa Thừa Diễn ném bóng cuối cùng trúng rổ cùng lúc còi kết thúc vang lên, cả khoa Kỹ thuật reo hò chiến thắng!

Phần bắt tay kết thúc, không rõ Hứa Thừa Diễn nói gì với đối thủ mà Lục Hoài Xuyên tức giận ném chai nước xuống đất.

Tôi tò mò hỏi: “Cậu nói gì với họ thế?”

Hứa Thừa Diễn khẽ nghiêng sát tai tôi: “Tôi nói đã nghe bạn gái bảo nương tay rồi, nếu không, bọn họ thua còn thảm hơn nữa.”

Đúng là chọc vào lòng tự trọng mà.

Nhưng thật ra tôi có bảo đâu, hơn nữa, tôi còn chưa phải bạn gái cậu ấy.

“Cậu càng lúc càng biết bịa chuyện nhỉ.”

“Đáng đời lũ họ dám bắt nạt cậu, chọc cho bõ ghét.” Hứa Thừa Diễn mặt đầy hậm hực.

“Đồ trẻ con.”

“Hứ, chưa khen tôi đó. Hôm nay tôi chơi có hay không?” Hứa Thừa Diễn nhìn tôi như chú chó con chờ vuốt ve.

Tôi mỉm cười, lấy khăn đặt lên mái tóc ướt mồ hôi cậu: “Ừm, Hứa Thừa Diễn, hôm nay cậu đẹp trai bùng nổ luôn.”

Đội bóng đề nghị đi ăn mừng, nhất định kéo tôi đi ăn khuya cùng.

“Giang Nhiễm, hôm nay không có vài chai đồ uống của cậu, chúng tôi làm sao chơi tốt vậy?”

“Đúng đấy, cậu vừa đến, Thừa ca như được tiếp sức, chơi hết mình luôn.”

“Thắng hôm nay có phần của cậu, nhất định phải đi!”

Có lẽ họ sợ tôi ngại, nên bày đủ lí do để tôi đồng ý, dù hơi miễn cưỡng.

Tôi nhìn Hứa Thừa Diễn bên cạnh cười thầm, cậu ấy gãi đầu: “Nếu cậu muốn đi thì theo chúng tôi, quán nướng mới mở gần trường, không xa đâu. Còn nếu mệt thì tôi đưa cậu về trước.”

Loading...