Thế mà đến khi tôi ba mươi, mẹ chồng đổi ý.
Tôi nhận ba triệu bà ta đưa, lấy cớ ngoại tình đệ đơn ly hôn.
Lần đầu, Thẩm Vị tưởng tôi đùa.
Lần hai, anh ta nghĩ tôi giận, mua quà đắt tiền dỗ.
Lần ba, anh ta đến nhà mới tôi, phát điên đội mưa cả đêm, cuối cùng bị xe cấp cứu đưa đi.
Từ đó, anh ta căm ghét tôi đến tận xương tủy.
“Tách!”
Đèn trong nhà đột ngột tắt phụt.
Từ cửa sổ vang một tiếng động lớn, như có vật gì lăn vào trong.
Không suy nghĩ nhiều, tôi hỏi: “Nhóc ngốc nghếch, cậu đến rồi à?”
Đáp lại là tiếng đồ vật rơi.
“Đinh đoong—”
Điện thoại báo có tin nhắn WeChat.
Bệnh kiều: “Chị không muốn kiểm hàng sao?”
Tôi nhướng mày: Thật sao?
“Vậy thì lại đây đi,” tôi cười nói với không khí.
Giây tiếp theo, có tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước nhẹ, có lẽ của chàng trai trẻ.
Trong phòng tối om, tôi cảm nhận một bóng đen đứng trước mặt.
Giọng trầm vang: “Em đến rồi.”
Tôi không động đậy.
Cậu hỏi: “Chị sợ à?”
“Sao có thể chứ.” Tôi bật cười.
Ba mươi tuổi, ly hôn, ngày ngày sống trong lời dè bỉu, bị thúc ép tái hôn bởi gia đình, chịu đựng chồng cũ đạp đổ.
Tôi cảm thấy như một món đồ. Ly hôn rồi, giá trị gần như chẳng còn gì.
Giờ lại xuất hiện một nhóc bệnh kiều.
Hình như cũng không tệ.
Chỉ là…
“Nhóc bệnh kiều,” tôi chợt nói, “năm năm trước, khi tôi còn làm luật sư, từng gặp một đứa trẻ gầy gò, cũng mồ côi, họ Đoạn, rất đẹp trai.”
Không hiểu sao, tôi cảm nhận cậu ta cứng đờ một lúc.
Tôi tiếp lời chậm rãi: “Nghe nói tính cách đứa trẻ đó u ám, chẳng ai thích. Nếu không vì gia đình có tiền thì…”
“Chị!”
Cậu ta ngắt lời, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Đừng nhắc tới cậu ta nữa.”
Bàn tay cậu ta lạnh buốt.
Rồi lòng bàn tay tôi chạm phải da thịt ấm nóng, cậu ta dắt tôi đi.
Một múi, hai múi, ba múi...
Tổng cộng tám múi cơ bụng.
Tôi – một phụ nữ ly hôn ba mươi tuổi – chưa từng bị cám dỗ rõ ràng như vậy.
Tôi nghe tiếng cậu ta nuốt nước bọt.
Giọng nói chậm rãi: “Sao nào?”
“Có vui hơn chút không?”
Tôi ngẩn người.
Cậu nói tiếp: “Chuyện hôm nay, chuyện xem mắt, đừng để mấy thứ tồi tệ đó làm chị tức giận.”
“Ai khiến chị không vui, tôi xử lý hắn.”
Nói xong, như cơn gió, cậu ta leo qua cửa sổ chạy mất.
Đèn bật sáng trở lại.
Lúc này tôi mới thấy trên sàn một hộp quà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cau-nhoc-do-de-y-toi/chuong-2-cau-nhoc-do-de-y-toi.html.]
Mở ra, bên trong là chiếc đồng hồ đeo tay khá giá trị cùng bức thư.
Trong thư có tấm ảnh:
Người đàn ông hói đầu, quần áo xộc xệch, quỳ rạp cầu xin, trên lưng ghi tên tôi.
Chính là người đi xem mắt ngày hôm đó.
Ban ngày đi trông tiệm.
Tôi tiện hỏi: “Trong thành phố mình có nhà họ Đoạn giàu không? Có cậu con trai út không?”
Cô nhân viên nhỏ gật đầu: “Hình như có, ba mẹ cậu ta mất trong tai nạn xe, nghe nói tính cách u ám, nhưng không phạm pháp.”
Ồ.
Một cậu ấm giàu có, u ám.
Lòng tôi như đã có câu trả lời.
Nhưng hình như…
Không cần vạch trần.
Điện thoại reo bất chợt.
Là mẹ gọi:
“Lạ thật, người đàn ông đó gọi điện bảo không muốn xem mắt nữa, nói con không vừa mắt anh ta. Con ly hôn rồi mà còn chảnh à?”
“Xong đời rồi, đến cả anh ta cũng không cần con, nhìn xem còn ai thèm cái con gà mái không biết đẻ này nữa!”
Điện thoại bị ngắt.
Tôi bỗng nhớ tấm ảnh đêm qua.
Và cơ bụng sáu múi của cậu bé bệnh kiều.
Hình như trên đầu ngón tay tôi vẫn còn giữ chút hơi ấm.
Hoá ra dáng người trong ảnh không phải chỉnh sửa.
“Ơ, đồng hồ đẹp quá, chắc đắt lắm nhỉ?”
Cô nhân viên nhỏ nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay tôi, tò mò hỏi vài câu.
Tôi chưa kịp nói thì có người chen ngang.
Thẩm Vị đẩy cửa tiệm, giọng mỉa mai: “Ồ, Rolex à? Xem ra cô bám được đại gia rồi, nhưng giờ cô già nua, coi chừng đồ giả, hắn chỉ muốn ngủ với cô miễn phí thôi.”
Già nua?
Tôi cười nhạt: “Tôi thấy với tần suất ông chủ Triệu bên cạnh mỗi ngày tỏ tình tôi, chắc tôi vẫn còn quyến rũ lắm đấy chứ?”
Ông chủ Triệu, đang giúp vận chuyển vật liệu, đỏ mặt không nói gì.
Sắc mặt Thẩm Vị tối sầm, vừa định nói thêm.
Bên ngoài bỗng vang lên một tiếng “rầm” lớn.
Có người hét: “Xảy ra tai nạn!”
Chiếc Porsche của Thẩm Vị bị đâm, văng ra vệ đường, hỏng nặng.
Chiếc xe gây tai nạn, sau cú drift, tăng tốc bỏ chạy.
Qua cửa kính hạ xuống, tôi thấy người lái là một người đàn ông trắng trẻo, rất đẹp trai.
Khoảnh khắc đó, mắt chúng tôi chạm nhau.
Thẩm Vị nhìn xe mình bị đ.â.m nát, tức giận giậm chân.
Quay lại mắng tôi: “Quả thật xui xẻo! Cái tiệm hoa này đúng là đồ xúi quẩy!”
Tôi lập tức lấy điện thoại.
Mở WeChat, đúng là có ba tin nhắn im nằm đó.
Cậu bé bệnh kiều:
“Chị muốn gặp em không?”
“Tối nay, em sẽ đến tìm chị.”
“Đợi em nhé.”
Buổi tối.
Chờ mãi không nghe tiếng động quen thuộc bên khung cửa sổ.
Cuối cùng không nhịn được, tôi chủ động nhắn: “Chiếc xe của Thẩm Vị là do em đ.â.m phải đúng không?”