Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cấu kết với phản diện - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-05-21 12:53:09
Lượt xem: 597

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bố tôi thì lẩm bẩm chửi rủa, trông như sắp tức đến nghẹn thở rồi. Tôi ngây người ngồi một bên, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để giải quyết cái đống rắc rối này.

Bố tôi vỗ nhẹ lên tay tôi, giọng run run: "Con gái à, bố thấy mình vẫn còn cầm cự được, còn con...?"

Tôi cố nuốt ngược sự cay đắng vào lòng. "Dạ, con cũng ổn."

Câu vừa dứt, ống kính máy quay đột nhiên chuyển hướng, mấy viên cảnh sát xuất hiện tại buổi họp báo. Họ tiến đến chỗ Thư Chiêu Nguyệt và Chu Thanh Diễn, nói: "Xin mời hai vị đi theo chúng tôi một chuyến để phục vụ công tác điều tra."

Mấy người đó cắt ngang màn phán xét nữ phụ như tôi một cách không thương tiếc.

Giang Quyện đứng trên bục, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, anh ta lạnh lùng kể tội trước giới truyền thông đang ngơ ngác về tội trạng của đám nhân vật chính, cùng với bố của Chu Thanh Diễn và mẹ của Thư Chiêu Nguyệt.

Thì ra cái thể loại tiểu thuyết "con ông cháu cha" này, chỉ là một lũ gom hết tài nguyên vào tay mình. Dù là bố làm quan to hay mẹ làm kiểm sát viên, thì những vụ ỷ quyền h.i.ế.p đáp người khác cũng đâu có ít.

Giang Quyện nói rành rọt từng chữ một, năm xưa bố của Thư Chiêu Nguyệt say rượu lái xe, đ.â.m c.h.ế.t hai người công nhân nghèo. Thật không may, đó chính là bố mẹ của Giang Quyện. Mẹ của Thư Chiêu Nguyệt, vốn là một kiểm sát viên, để che đậy cái sự thật chồng mình say xỉn lái xe gây tai nạn, đã cố tình dựng chuyện, vu cho bố mẹ Giang Quyện có tiền sử bệnh tâm thần, còn nói họ không tuân thủ luật lệ giao thông.

Rồi cái lũ người có địa vị cao kia, dựa trên tinh thần "nhân đạo", bồi thường cho nhà người ta mười vạn tệ.

Trớ trêu thay, cái ngày mà bố mẹ Giang Quyện gặp nạn, họ đang chuẩn bị đến công ty nhà Chu Thanh Diễn để đòi tiền lương cho đám công nhân. Số tiền cũng vừa vặn là mười vạn tệ.

Giang Quyện khi đó còn chưa đủ tuổi thành niên, ôm chặt hai mươi vạn tiền mặt trên tay, và cảm thấy cái thế giới này thối nát đến tận cùng.

Tôi chợt nhớ đến mấy khoản chi tiêu trong cái thẻ đen của mình. Có vài khoản chi rất lớn. Nhưng cuộc sống của Giang Quyện hình như chẳng hề được cải thiện chút nào. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn hắn đã phải vất vả lắm, phải sống trong cái bối cảnh nhơ nhuốc đó mới có thể điều tra ra chân tướng của sự việc năm xưa.

Vậy nên hắn chỉ có thể giả vờ qua lại với tôi, có tiền để điều tra sự thật năm xưa. Bố tôi khóc rồi. Nước mắt chan lẫn với hoành thánh.

Ông bảo Giang Quyện thật không dễ dàng gì, còn khổ hơn cả nhà mình. Tôi cũng dụi dụi đôi mắt cay xè, cảm thấy bản thân mình trước đây thật khốn nạn.

Đến khi Thư Chiêu Nguyệt và Chu Thanh Diễn bị áp giải đi, tôi mới thấy hào quang trên người họ dần dần lụi tàn. Cho đến khi tan biến hẳn—

Bên tai tôi vang lên tiếng thét thất thanh của cái hệ thống kia. [Khí vận của nam nữ chính của ta sao lại biến mất hết rồi?]

[Thế giới này toàn là nhân vật phụ với NPC, ta còn mặt mũi nào duy trì cái địa vị thần thánh này nữa?]

[Thế giới này lẽ ra phải diễn ra theo đúng kế hoạch của ta!]

[Tại Khương Tinh, tất cả là tại Khương Tinh, ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta!]

[Ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta!]

Tiếng gào thét chói tai vang vọng bên tai tôi. Giang Quyện trong ống kính khẽ nhíu mày, khi một nhân viên an ninh đi lướt qua hắn, Giang Quyện liếc xéo người đó một cái. Giây tiếp theo, tên nhân viên an ninh đó đã bị hất văng xuống đất. Tiếng gào thét đột ngột im bặt.

Giang Quyện bóp chặt cổ hắn ta, nghiến răng nghiến lợi: "Câm mồm cho tao."

Thế giới này cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi—

Tất cả mọi người đều chẳng còn hào quang gì sất. Nhưng ai nấy đều đang sống một cuộc đời nghiêm túc.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Khéo làm sao, rõ ràng A thị lớn như vậy mà tôi cứ liên tục chạm mặt Giang Quyện.

Hết quán tráng miệng, spa, lại đến cả quán bar. Hắn định truy sát tôi đến cùng hay gì?

Hệt như một con ma đói lảng vảng không tha. Cho đến một ngày nọ, chúng tôi vô tình chạm mặt ở một buổi tiệc rượu thương mại.

Mấy phú bà lắm tiền nhiều của cứ trêu ghẹo, bảo Giang Quyện là "nam thần" trên bàn đàm phán. Chỉ cần hắn chịu đi du thuyền với các bà, thì các bà sẵn lòng nhường thêm một phần trăm lợi nhuận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cau-ket-voi-phan-dien/chuong-8.html.]

Tôi ngơ ngác ngồi thu lu ở góc sofa, thầm đếm ngược thời gian, chờ năm phút nữa chuông báo thức reo thì sẽ chuồn êm.

Áo sơ mi của Giang Quyện được sơ vin gọn gàng trong chiếc quần tây, tôn lên những đường cong cơ thể tuyệt mỹ. Cả người hắn toát lên vẻ hoang dã, quyến rũ đến nghẹt thở.

Từ góc nhìn của tôi, có thể chiêm ngưỡng được toàn bộ vẻ đẹp đó. Tôi cố gắng rời mắt đi chỗ khác, ngoan ngoãn chờ chuông báo thức vang lên.

Đúng là cực hình mà.

Cuối cùng thì cái chuông báo thức cũng chịu kêu, tôi nhanh chóng cáo từ mọi người. Trước khi tôi rời đi, Giang Quyện đã không thấy đâu nữa rồi. Giờ không đi thì còn đợi đến bao giờ?

Tôi vội vã đi ra hầm để xe, lại nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc đó.

Giang Quyện đang túm lấy cổ con robot thông minh của khách sạn mà tra hỏi: "Sao cô ta không trêu chọc tôi nữa? Có phải mày đã tiết lộ thân phận của tao rồi không hả?"

"Đừng có giả chết, cái hệ thống kia. Tao biết mày đang ở trong đó."

Tôi căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Rón rén cởi đôi giày cao gót, lăm lăm cầm trên tay, từng bước từng bước tiến về phía chiếc xe của mình.

"Khương Tinh.”

Giọng nói quen thuộc vang lên. Nghe có vẻ hơi buồn bã. "Dạo này em đang trốn tránh anh à?"

Bước chân tôi khựng lại, hắn sải bước dài đi đến trước mặt tôi, nhận lấy đôi giày cao gót từ tay tôi, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mang giày vào chân cho tôi.

"Không mang giày sẽ bị lạnh đấy."

Những ngón tay của hắn khẽ chạm vào mắt cá chân tôi, tôi hít sâu một hơi. Cuối cùng hắn cũng nói ra cái câu đã khiến tôi trăn trở bấy lâu nay.

Hắn đứng thẳng dậy, nhìn tôi, giọng điệu vô cùng trịnh trọng: "Anh yêu em."

Tôi cố nén lại sự chua xót đang dâng trào trong lòng, gượng gạo: "Vậy sao mỗi lần anh nhìn em, ánh mắt anh lại tệ đến như vậy? Em không thấy ở đó một chút tình yêu nào cả."

Hắn lặng đi một lúc. "Thì đúng là có hơi tệ thật, nhưng phần lớn là do anh lo lắng."

Hắn khẽ thở dài. "Anh lo lắng em chỉ là một con ngốc xinh đẹp. Lo lắng em cũng chỉ là một nhân vật bị cái hệ thống kia điều khiển. Dù là vậy, anh vẫn không thể nào ngăn cản được trái tim mình rung động vì em, thế nên anh mới cảm thấy tồi tệ."

"Nhưng em không phải là một con ngốc xinh đẹp, và anh đối với em cũng không chỉ đơn thuần là lo lắng."

Chắc tại hơi quá chén rồi. Đầu óc tôi có hơi choáng váng, có mấy lời tôi nghe không hiểu lắm. "Em cũng có thể hiểu là, Khương Tinh, dù em có là người như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ yêu em."

Tôi hít hít mũi. Ngập ngừng: "Nhưng em đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với anh."

Hắn ôm chầm lấy tôi. "Em có thể quá đáng hơn nữa cũng được."

Hắn nói tiếp: "Những khoảnh khắc em thấy anh khó hiểu, thực ra là những lúc anh đã rung động vì em đấy."

"Khương Tinh, xin em cũng hãy yêu anh đi mà."

—-

Vào một ngày đẹp trời Giang Quyện cầu hôn tôi. Tôi lập tức đồng ý.

Thế giới này đã do chúng tôi làm chủ, hạnh phúc đến không nhận chỉ có thể là kẻ ngốc!

Hết truyện.

Loading...