CẬU BỊ TAI NẠN, BÀ NGOẠI MUỐN MẸ HIẾN THẬN CHO EM TRAI - 5

Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:32:11
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con với chồng con trai, để thằng Quân nuôi hai đứa lúc già.”

 

“Tính nhà con còn lời.”

 

Bà ngoại càng càng phấn khởi.

 

Cứ như thấy cuộc sống tươi phía .

 

Cậu út cũng hùa theo.

 

“Chị, đúng đó, chị với rể con trai, Tiên lấy chồng thôi.”

 

“Chị giúp em giờ, chị thêm đứa con trai phụng dưỡng chị.”

 

“Thiệt là em thiệt đó, nhưng vì chị, em chịu thiệt chút cũng .”

 

Mẹ gì.

 

Bà chỉ lặng lẽ cầm túi đồ ăn vặt mặt.

 

Xem một gói — ném một gói.

 

Xem gói tiếp theo — ném.

 

Gói cuối ném mạnh xuống bàn.

 

Cái đĩa bàn vỡ tan.

 

“Mẹ thương con thì thôi.”

 

đều là cháu, Quân lì xì mà Tiên ?”

 

“Sao Tiên ăn đồ hết hạn?”

 

“Nhiều năm như , tặng cho con bé đúng một cái khóa bình an— mà còn là hàng giả?!”

 

“Như công bằng ?”

 

Nói câu xong, sững một lúc, bật chua xót.

 

“Thôi, là do con tự ảo tưởng.”

 

“Mẹ bao giờ công bằng với con, thể thương con của con?”

 

Bà ngoại cảm thấy sai.

 

“Bạc thì ? Tuy bằng vàng, nhưng cũng tốn ít tiền.”

 

Mẹ bật dữ dội.

 

Bà gào, bà hét, như trút hết uất ức bao năm.

 

“Tại đưa bạc cho con của chị cả?!”

 

“Tại là Tiên?!”

 

“Sao con bé chịu y hệt những uất ức con từng chịu?!”

 

Bà ngoại cũng nhường, bật dậy.

 

“Mẹ là của mày!”

 

“Mày dám ăn với ?!”

 

“Đồ của tao, tao thích cho ai là quyền của tao, mày tư cách quản!”

 

Mẹ mở cửa xe, giọng bình thản đến đáng sợ.

 

“Con . Vì con chỉ hận .”

 

“Con hận cả chính .”

 

“Con ngờ một như , để con gái con một bà ngoại như , khiến tuổi thơ con bé lặp y hệt tuổi thơ bất công của con.”

 

“Mẹ mơ, mơ thấy em trai, mơ thấy chị cả…”

 

từng mơ thấy con.”

 

“Mẹ ?”

 

Câu hỏi khiến bà ngoại sững.

 

từng nghĩ đến.

 

Giống như việc đứa con thứ hai vốn chỗ trong lòng bà.

 

Mọi việc liên quan đến đều đáng để nhớ.

 

Huống hồ chỉ là một giấc mơ.

 

đó rời .

 

Nhìn chiếc xe chạy xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cau-bi-tai-nan-ba-ngoai-muon-me-hien-than-cho-em-trai/5.html.]

 

Nhìn đến khi làn khói xe tan biến.

 

Câu hỏi bao giờ đáp án.

 

Từ đó về , đổi điện thoại, đổi cả công việc.

 

Công việc mới lương cao hơn, môi trường hơn.

 

Quan trọng nhất — thích.

 

Chỉ là nơi đó cách nhà ngoại xa.

 

Trước đây vì ngoại cứ than vãn ai chăm, cứ cố bám lấy công việc thích hết năm đến năm khác.

 

Bây giờ còn cần thiết nữa.

 

Ngoại gọi cho , liền gọi cho .

 

Nói bóng gió hỏi mới của .

 

Bảo về gần nhà.

 

“Tiên , con bảo con về , tận nơi xa ? Ở gần nhà nhàn sung sướng.”

 

“Tiên , con đưa của cho ngoại , lâu gặp, ngoại nhớ con lắm.”

 

“Tiên , dạo con bận ? Người ngoại cứ đau chỗ chỗ , con về đưa ngoại khám nhé?”

 

Lần nào cũng tìm cách lảng .

 

“Ngoại ơi, con ở bên đó lắm, sếp trọng dụng, cũng chuyện phiền lòng.”

 

“Có gì ngoại cứ gọi con là .”

 

“Bà ngoại , nếu bà thấy trong khỏe, bà nên với út hoặc dì cả chứ.”

 

“Một đang ở trong căn nhà bà mua, một cầm sổ tiết kiệm bà cho.”

 

“Họ mới là nên trách nhiệm với bà, đúng ?”

 

“Mẹ con bao năm nay chỉ nhận một cái vòng, mà còn là vàng bọc bạc, thể gánh nổi trách nhiệm lớn chứ?”

 

tính nhẫn nhịn như .

 

Lâu dần, bà ngoại cũng ít gọi điện cho hơn.

 

Nhà còn ai cung cấp thịt miễn phí.

 

Bên cạnh bà cũng còn ai chăm sóc sớm hôm.

 

Người lao động miễn phí rời , bà ngoại tự đối mặt với mùa màng ngoài đồng.

 

Cơ thể vốn khỏe mạnh dần dần còng xuống vì lụng.

 

Cậu út gây chuyện bên ngoài ai gánh vác.

 

Nhậu nhẹt, loạn, khiến quả thận còn cũng hỏng luôn.

 

Tối 30 Tết, bà ngoại đến tận cửa nhà .

 

Đây là đầu tiên bà tới trong từng năm.

 

Lúc sinh , bà đến.

 

Lúc ba gãy xương, bà đến.

 

Lúc viêm phổi, bà cũng đến.

 

Vậy mà giờ đây, vì quả thận còn của út — bà đến.

 

ngoài cửa, đập cửa rầm rầm.

 

“Tuệ Mai ơi, em con sắp c.h.ế.t , con giúp nó , nó là em ruột con mà…”

 

“Đường Tuệ Mai! Tao mày đang ở nhà! Mày thể thấy c.h.ế.t mà cứu!”

 

“Đường Tuệ Mai! Mày đúng là độc ác! Biết thế tao sinh mày từ đầu!”

 

“Tuệ Mai, Tuệ Mai…”

 

bà ngoại mồm miệng chua ngoa, nhưng ngờ thể dùng hết những lời độc địa nhất đời với chính con ruột .

 

Lời lẽ bẩn thỉu, cay nghiệt.

 

đang đỏ hoe mắt, định gọi bảo vệ đuổi bà .

 

mở cửa thấy giọng của bà nội.

 

“Bà già điên ! Ba mươi Tết mà tới đây quậy là ?!”

 

“Tuệ Mai ở nhà, con bé về.”

 

“Dù nó ở nhà, cũng cho bà !”

Loading...