Cát Châu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-06 15:33:12
Lượt xem: 49
Người rảnh rỗi phép thư phòng của Việt Hoài.
Ta thể thấy vẻ mặt của gã, chỉ thể thấy tiếng khe khẽ của Ôn Tam tiểu thư vọng từ bên trong.
“Ôi chao, chữ lệch , đưa thiệp mừng sinh nhật cho mà qua loa thế ư?”
“Chắc là ở bên nàng quá lâu, động đến bút nên lạ tay .”
“Cũng . Lần , thấy nàng học chữ, cái tên xinh thành bùa chú, quá , ha ha.”
Việt Hoài khẽ : “Nàng là một đứa ngốc, nàng mà.”
Ta cây đào nhỏ cửa sổ do chính trồng cho , cảm thấy lòng nghẹn .
Không giống hồi thơ bé, khi đó, cũng ngốc, nhưng là mặt , khe khẽ cho một , hết đến khác bằng giọng điệu dịu dàng và đượm sự bất đắc dĩ, khiến khó chịu đến .
Thậm chí , quá gần, mặt bỗng đỏ bừng.
Khi , bèn lẳng lặng : “Cát Châu của chúng ngốc chút nào.”
Ta vốn hề ngốc.
Mẹ là hoa khôi của thuyền hoa sông Xuân Tân.
Khi bà sinh thì gặp lúc cháy, khắp nơi hỗn loạn, bà ôm mà lâu: “Đáng tiếc là con gái… Đáng thương là con gái.”
Bà tốn mấy chục lạng bạc để nhờ đưa cho một gia đình con.
Năm thứ hai, gia đình đó sinh một đứa con trai, đứa con chính là Việt Hoài.
Từ nhỏ, lớn hơn một tuổi nên chăm sóc cho .
Lúc đầu, nuôi là vợ nuôi từ bé của , rằng lớn lên , sẽ vợ .
Hắn thông minh bẩm sinh, qua là nhớ.
Những gì , cũng .
Những gì , cũng .
một trận bệnh nặng năm mười tuổi, dần dần thể hiểu những lời trong sách vở của nữa.
Năm mười ba tuổi, Việt Hoài đỗ Tú tài.
Năm mười sáu tuổi, cập kê, Việt Hoài đỗ Cử nhân, cả thành kinh ngạc.
Mẹ nuôi lời, bảo Việt Hoài chỉ là em trai , dặn gọi sai.
Đêm trở về khi thi xong, lén lấy chiếc áo mà thêu từ lâu và đưa nó cho : “Đây là tặng cho .”
Gã cúi đầu ánh đèn: “Nàng gọi là gì?”
“Mẹ gọi là .”
Hắn tìm dưỡng mẫu, gì mà ngày hôm , dưỡng mẫu : “Thôi , cứ gọi tên nó , nó thích con gọi tên nó.”
Năm mười chín tuổi, Việt Hoài lên Kinh đô dự Điện thí.
Cùng năm đó, nuôi tìm cho một gia đình con trai nghề thợ săn ở núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cat-chau/chuong-1.html.]
Người thợ săn tên là Hoài Thanh, lớn hơn vài tuổi, con , bao giờ đ.á.n.h , giọng , còn tặng chiếc mũ bằng lông cáo.
Y chờ đường giặt giũ với gương mặt đỏ bừng, tặng một quả cầu hoa xinh . Y rằng trong nhà chỉ một y, y sẽ chăm sóc thật chu đáo, còn là sẽ giúp hỏi thăm về ruột bán . Y hỏi đồng ý ?
Mẹ nuôi bỏ đói hai ngày, hứa rằng khi lấy chồng, vẫn thể về thăm Việt Hoài.
Thế là gật đầu đồng ý.
Việc thành hôn chuẩn một cách gấp gáp, còn may xong chăn cưới thì nhét kiệu hoa.
Kết quả, đến đêm tân hôn, cửa phòng đạp tung. Người vén khăn voan đỏ của là Việt Hoài dáng vẻ đầy bụi đường và mệt mỏi.
Trông Việt Hoài giận dữ vô cùng.
Anan
“Nàng nàng đang gì ?”
“... Thành .”
“Nàng thành nghĩa là gì ? Đồ ngốc.”
Sự sắc bén, khinh miệt và phẫn nộ trong mắt cùng với tiếng “đồ ngốc” đó đau nhói.
“Đương nhiên là . Ta và thành với nghĩa là may quần áo cho , nấu cơm cho , sinh con cho …”
Việt Hoài bỗng bật : “Sinh con? Nàng thế nào để sinh con ư?”
Ta thể nhát gan: “Đương nhiên , chính là… chính là…”
Ta nhớ một trang sách tranh rách.
Ta nhón chân lên, hôn nhẹ môi một cách vụng về: “Đầu tiên là như thế ! !”
Ta lùi , tự tin . Đôi mắt đen kịt đến đáng sợ.
Ta dần dần thấy chột .
Thực cũng như thế đúng .
Ta đầu, định gọi phu quân Hoài Thanh mau chóng đây, nhưng Việt Hoài đột nhiên cúi đầu xuống, c.ắ.n mạnh môi .
Lớp son môi mà tô kỹ, mái tóc mà chải lâu, những lớp quần áo chồng chất, tất cả đều trở nên rối loạn.
Ngón tay Việt Hoài đan qua kẽ tay , tay giật tung màn giường mắc bằng nút lúa mạch.
“Không đúng, để dạy nàng… Cát Châu của .”
Ngày hôm , Việt Hoài ôm - rơi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thể nổi - ngoài.
Hoài Thanh vẫn đang quỳ mặt đất, mặt y là một đống bạc. Mặt y tái nhợt, nửa vòm n.g.ự.c thấm đẫm máu.
Việt Hoài : “Người của , mang .”
Việt Hoài là ai đến . Ta là thê t.ử định sẵn từ nhỏ của .
Ta cứ tạm thời âm thầm ở đây.
Việt Hoàng nhất định đỗ Tam Giáp, dẫn diện kiến thiên t.ử một cách đường đường chính chính, nhận phong Cáo mệnh sẽ cưới nữa, còn giúp tìm .