1.
Buổi sáng hôm sau bắt đầu bằng một sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Không có tiếng chim. Không có tiếng gió. Không có tiếng trò chuyện. Không có ánh nắng rõ ràng – chỉ một thứ ánh sáng mờ đục như mặt trời bị che bởi hàng trăm lớp sương mù mỏng tang, bao trùm lên tất cả bằng tông màu tro tàn u ám.
Trang mở mắt đầu tiên. Cô ngồi dậy, lắng nghe – cảm giác như căn nhà đang nín thở. Lâu đến mức cô phải đứng dậy ra ngoài hiên để chắc rằng mình không bị lạc vào một giấc mơ mơ hồ nào đó. Nhưng mọi thứ vẫn ở đó: chiếc ghế đung đưa khẽ, hồ nước im lìm đến rợn người, và cái cảm giác một thứ gì đó đang quan sát từ trong rừng rậm đen thẫm.
Bên trong, Linh đang ngồi ở chân cầu thang, ôm đầu gối. Cô không ngủ. Đôi mắt thâm quầng, tay vẫn siết chặt quyển sổ tay – nơi cô đã bắt đầu vẽ lại những gì xuất hiện trong giấc mơ.
“Cậu… thức cả đêm à?” Trang hỏi nhẹ.
Linh không trả lời ngay. Cô lật sổ ra, chỉ vào một trang có nét bút chì vẽ nguệch ngoạc: một hình tròn lồng vào hình bùa trấn, y hệt thứ cô thấy phía sau kệ sách cũ tối qua.
“Cái này lặp đi lặp lại trong giấc mơ,” cô nói. “Tớ thấy mình đứng giữa những vòng đá. Xung quanh là bóng người không mặt. Họ thì thầm: "Chín đã mở. Một còn lại."”
“Ý cậu là… chín lá bùa đã bị tháo?” Trang thì thào.
Bữa sáng là cháo gói và lạc rang. Nhưng không ai ăn được nhiều. Minh vẫn biệt tích. Nghĩa đang chuẩn bị vào rừng tìm thì… cửa mở kẽo kẹt.
Minh bước vào.
2.
Toàn thân cậu bám đầy bụi đất và vết xước, tóc rối bù như vừa bò ra từ một đám bụi rậm. Trên cổ áo, có vết m.á.u khô đã nâu sẫm. Đôi mắt Minh lờ đờ, không chớp, ánh nhìn rỗng không như một kẻ mất hồn.
“Minh?! Cậu đi đâu cả đêm vậy hả?” Hải gần như quát.
Nai
Minh không đáp. Cậu chỉ từ từ quay đầu nhìn Linh, rồi Trang, rồi lại nhìn ra hồ.
“Nó thì thầm,” cậu lẩm bẩm. “Nó bảo... phải thả nó ra.”
“Nó là ai?” Nghĩa sợ hãi hỏi.
Minh im lặng. Sau đó, bằng giọng trầm khàn khác thường – như giọng nói từ cuống họng bị cháy khô, cậu trả lời:
“Người bị trấn. Người không tên. Người bị quên dưới lòng hồ này...”
Không ai nói được gì. Linh lùi lại, tay siết chặt quyển sổ. Mùi trong người Minh bắt đầu lan ra – một thứ mùi rất lạ: vừa như bùn ướt, vừa như quần áo ướt bị để lâu ngày không đem phơi, vừa có mùi tro than cháy dở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/canh-cua-su-song/chuong-3-chu-viet.html.]
Khi họ cố giữ Minh trong phòng, cậu vùng vẫy mạnh đến bất thường. Trang và Hải phải cùng trói tay cậu vào chân giường bằng dây ba lô và áo khoác. Minh lúc đó cười phá lên – nụ cười không có chút cảm xúc nào, chỉ toàn âm thanh rỗng tuếch.
“Không ai rời khỏi đây được nữa. Không phải lần này.”
Linh kéo Trang lên tầng gác để cho Hải và Nghĩa trông Minh. Cô dẫn bạn đến góc sau kệ sách cũ – nơi cô đã phát hiện ra mảng tường bị che. Với một chút nỗ lực, họ tháo thêm được một lớp gỗ. Bên trong lộ ra vết vẽ than đen, mờ nhòe theo thời gian nhưng vẫn còn đủ để nhận ra: một hình tròn bùa lớn, trong đó là các chữ cổ.
3.
Trang chụp ảnh lại rồi lau bụi bẩn. Những dòng chữ mờ dần hiện ra:
“Thập phương yểm – giữ kẻ không tên.
Người giam, người giữ, người đổi thân.
Kẻ phá trấn – chuông vọng mười ngày.
Nếu không đủ mười… người sẽ thay…”
Linh thở dốc. “Chuông vọng mười ngày… Nếu không đủ – tức là nếu không đủ người, thì một trong chúng ta… sẽ thay thế thứ đó bị giam?”
Trang nuốt nước bọt. “Hoặc bị bắt… Hoặc bị nhập.”
Họ nhìn nhau. Trong đầu cả hai là cùng một cái tên: Minh.
Tối đó, Trang tìm kiếm kỹ hơn dưới bếp và vô tình phát hiện một hộc gỗ bí mật, nơi bị che bởi bụi dày. Trong đó, cô lôi ra được một tấm giấy da mục, cuộn lại bằng sợi thừng nhỏ.
Bên trong là sơ đồ căn nhà gỗ cách đây rất lâu – nhưng điều đặc biệt là nó đánh dấu 10 điểm bằng mực đỏ, phân bố quanh nhà, trong đó có: Gác xép, mép hồ, sau bếp, gốc cây khô, dưới cầu thang, hiên nhà trước,... Trên 9 điểm có 9 dấu gạch chéo.
Chỉ còn 1 điểm chưa bị phá: Hiên nhà – nơi chiếc chuông gió từng treo.
Cô chạy ra ngoài kiểm tra – nhưng chuông gió đã biến mất. Không ai trong nhóm gỡ nó. Cũng không ai nghe tiếng nó rơi.
Căn nhà lại rung khẽ – như thể ai đó thở ra một hơi dài từ dưới lòng đất.
Linh chỉ đứng bên hiên, nhìn hồ. Gió thổi mạnh hơn. Trên mặt nước, một đốm sáng đỏ lấp ló dưới làn sương, giống như một con mắt đang hé mở, nhìn cô chăm chú.
Bên trong phòng, Minh bắt đầu nói mớ bằng ngôn ngữ lạ, miệng lặp đi lặp lại một câu:
"Là một nhưng cũng không phải một..."
~Hết chương 3~