CẠN TÌNH - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2025-12-09 15:57:33
Lượt xem: 160
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 8:
Ngay lúc mà từ chối… lẽ sẽ khiến mất mặt lắm.
bó hoa mặt, khi chuẩn đưa tay… thì bất ngờ một lực mạnh siết lấy cổ tay .
thô bạo kéo góc khuất ai.
Mùi rượu xộc mũi , nhưng ánh mắt tỉnh táo và lạnh như băng.
Lực bóp cổ tay đau đến mức chẳng thể giãy thoát.
Bùi Tư Hành chằm chằm , mỗi chữ bật đều sắc như dao:
“Hứa Chiêu, đừng với là em định đồng ý với .”
“Nhanh lòng ?”
“Cái gọi là thích nhiều năm… hóa cứ buông là buông ?”
Khi câu cuối dứt, do dự vung tay tát một cái.
“Đồ cặn bã.”
Anh nghiêng đầu tránh, một tay nâng nhẹ bên má tát, bật tiếng lạnh đầy mỉa mai.
Ngay đó, kéo mạnh sát , cả hai gần đến mức chóp mũi gần như chạm .
Giọng khàn khàn, gần như van xin:
“Hứa Chiêu… em như thế nào… thì mới chịu tha thứ cho ?”
“Em . Anh thể tất cả vì em.”
Khóe mắt đỏ lên, ánh nước như sắp tràn .
Miệng thì những lời thấp hèn nhất, nhưng hành động vẫn cố chấp và mạnh bạo như cũ.
“Cầu xin em… Hứa Chiêu, đừng đối xử với như …”
Nhìn con trai mặt khác xa với hình ảnh cao cao tại thượng ngày , sự khó chịu trong lòng chậm rãi lắng xuống.
“Bùi Tư Hành…” - , giọng bình tĩnh đến tàn nhẫn:
“... vì Bạch Thanh Nguyệt mà bỏ rơi ba .”
“Nếu thể khiến ba đó từng tồn tại, sẽ tha thứ cho .”
Giữa và Bùi Tư Hành, là một hố sâu thể vượt qua.
Dù cố chồng chất bao nhiêu cây cầu, thì cũng chỉ là vô ích.
Anh , tỏ suy sụp, còn bất kỳ lời phản bác nào.
cuối cùng cũng gỡ tay .
Không đợi thêm một chữ, rời .
Đi vài bước, bất giác ngoái , thấy Bùi Tư Hành vẫn nguyên tại chỗ, ánh mắt bám chặt theo bóng lưng .
Dường như, từ khi thấy cuốn nhật ký đó, vai trò của cả hai đảo ngược .
điều đó khiến vui nổi.
Ngược , sự dây dưa của chỉ khiến mệt mỏi và khó thở hơn.
…
Mùa đông năm đó dường như dài bất tận.
Gần đến kỳ nghỉ, thương vụ thu mua mà ba theo đuổi cũng chuẩn tất.
Chúng sẽ chuyển khỏi căn biệt thự cũ.
Cuối cùng cũng thể tránh xa Bùi Tư Hành, đó là điều hiếm hoi khiến thấy nhẹ nhõm.
vui đến mức… thậm chí nhận biến mất khỏi tầm mắt từ khi nào.
Cho đến khi nhận điện thoại từ của Bùi Tư Hành.
Bà đến nghẹn lời:
“Chiêu Chiêu… con thể đến xem A Hành một chút ? Dì thực sự… gì nữa…”
Bùi Tư Hành thương.
Anh bỏng.
Mẹ kể: nửa tháng , ngang một khu dân cư.
Một căn hộ tầng 3 bốc cháy.
Có một cô gái mắc kẹt bên trong, mà cứu hỏa vẫn đến.
Anh lao như mất hết lý trí, cứu ngoài nhưng cả cánh tay bỏng nghiêm trọng.
Mẹ nghẹn ngào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/can-tinh/chuong-8.html.]
“A Hành luôn day dứt vì thể kịp thời cứu con khỏi đám cháy hôm đó. Chắc chắn là… nó nghĩ tới con, nên mới liều mạng vì một xa lạ như …”
Bà cầu khẩn:
“Xin con… giúp dì một , tới thăm nó ?”
hận Bùi Tư Hành, nhưng thể vô tình với .
Khi gặp , cảm xúc trong rối ren đến nghẹt thở.
Anh nửa tựa đầu giường, trông suy sụp và yếu ớt đến mức lạ lẫm.
“Chiêu Chiêu… bây giờ mới hiểu… cảm giác đó đau đớn thế nào…”
Vết bỏng kéo dài từ tay lên đến cả bên cổ .
Anh bật , một nụ nhợt nhạt và t.h.ả.m hại:
“Những ngày đầu… đêm nào cũng đau đến ngủ nổi.”
“Sau dần… bắt đầu ngứa âm ỉ… như hàng nghìn con sâu bò tay .”
.
cũng từng như thế.
“Đôi khi còn nghĩ… chặt cả cánh tay cho .”
Anh cánh tay , giọng bình thản đến rợn , như thể… thật sự ý định đó.
mệt mỏi day trán, thở dài:
“Bùi Tư Hành, đừng những chuyện khiến bản tự cảm động nữa.”
“Dù cứu cả thế giới khỏi biển lửa… thì liên quan gì tới chứ?”
“Anh thể khiến vết sẹo của từng tồn tại ?”
Anh gần như bật :
“Vậy bây giờ, Hứa Chiêu…?”
Anh với đôi mắt trống rỗng:
“Em cho … thế nào?”
Ngoài cửa sổ, nắng chiếu lên mặt sàn.
dường như cũng cảm nhận một chút ấm áp.
hít một , chậm rãi lên tiếng:
“Bùi Tư Hành, thích một … lẽ khiến thấy vui mới đúng?”
đầu , thẳng mắt :
“ những gì … hề khiến vui. Ngược chỉ khiến mệt mỏi và ngột ngạt.”
“Cái thứ gọi là thích … quá lệch lạc .”
“Nếu còn tiếp tục như thế… lẽ sẽ nghỉ học để tránh mặt .”
Nghe đến chữ nghỉ học, cả khựng .
Ngón tay siết chặt mép chăn.
Anh cúi mắt, khẽ gật đầu:
“Em nghĩa vụ trả giá cho sự hối hận của .”
“Anh sẽ phiền em nữa. Cũng sẽ cố gắng… xuất hiện mặt em.”
“Hứa Chiêu… em đừng nghỉ học… ?”
Giọng nhỏ đến mức gần như tan khí, bày bộ dạng thấp kém đến tội nghiệp.
dáng vẻ đó của .
Anh như chính mới là tổn thương .
, trả lời.
Chỉ nhấn mạnh một câu cuối cùng khi rời khỏi:
“Đừng đến phiền nữa.”
“Anh .”
Mãi đến khi rời khỏi biệt thự nhà họ Bùi, mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác nặng nề nơi lồng n.g.ự.c cũng dần tản .
Ánh nắng buổi trưa phủ lên vai, sưởi ấm cả , xua bớt cái lạnh lẽo còn sót trong tim.
giơ tay chạm nắng vàng.
Cái rét tê của mùa đông … cuối cùng cũng sắp trôi qua .
— Toàn văn —