Cặn bã - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-26 14:08:45
Lượt xem: 4,134
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gã vệ sĩ miễn cưỡng đưa điện thoại cho tôi qua khe hở dưới sàn nhà.
Tôi chẳng còn giữ kẽ chút nào, gào thét vào điện thoại như một ả đàn bà oán hận trong mắt Lục Nghiễn Từ.
“Lục Nghiễn Từ, nó là con trai ruột của anh đấy! Sao anh có thể nhẫn tâm đến mức này? Nếu anh còn chút lương tri nào thì mau thả hai mẹ con tôi ra đi, nếu không sau này anh nhất định sẽ hối hận không kịp!”
Nhưng anh ta chỉ sốt ruột ngoáy ngoáy tai.
“Đừng có dùng cái giọng điệu dọa dẫm ấy với tôi, trong đấy đầy đủ tiện nghi hết rồi, hai người ở đấy thoải mái hơn ở ngoài nhiều đấy, liệu mà biết điều chút đi!”
Rồi anh ta hừ lạnh một tiếng, nói tiếp.
“Cô và thằng nhóc kia làm cho cháu trai tái phát bệnh trầm cảm, chị dâu lo lắng đến ba ngày không nuốt nổi hạt cơm nào, để bù đắp cho mẹ con họ, mang cái cúp của Lục Minh Triết đến cho cháu tôi chơi.”
Cái cúp đó là thành quả ba năm con trai tôi miệt mài học toán cao cấp, cuối cùng mới khó khăn lắm mới giành được sau kỳ thi đại học.
Đó là mồ hôi công sức suốt ba năm của thằng bé! Sao tôi có thể đem nó cho người khác được?
Tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Lục Nghiễn Từ, anh mau thả con trai ra trước đi, toàn bộ khoang miệng của nó bị kim anh nhét vào làm rách hết cả rồi, m.á.u vẫn chảy không ngừng!”
Lục Nghiễn Từ nghe xong lại nổi trận lôi đình.
“Thằng nhóc đấy lại lừa cô đúng ukhông? Rõ ràng tôi nhét giấy thi vào chứ làm gì có kim nào! Quả nhiên cháu tôi nói đúng, nó chỉ thích giả vờ giả vịt, mồm mép chẳng có câu nào thật cả.”
Xem ra Lục Nghiễn Từ thật sự không biết chuyện giấy thi bị nhét kim, tôi chĩa điện thoại vào mặt con trai, định bụng mở camera quay lại.
Nhưng Lục Nghiễn Từ lại dập máy không thương tiếc.
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra, da dẻ khắp người đều bị bỏng rát, còn chiếc điện thoại thì nóng như hòn than.
Vì sợ nó phát nổ, tôi vội vàng ném nó sang một bên trong kho lạnh.
Thân thể con trai tôi, một nửa bị bỏng rát chảy máu, một nửa bị đông cứng đến tím tái.
Nhìn con trai phải chịu đựng đau đớn như vậy, nước mắt tôi cuối cùng cũng tuôn rơi như những hạt châu bị đứt dây.
Một cảm giác bất lực khổng lồ bao trùm lấy toàn thân tôi, tôi có thể chấp nhận cái c.h.ế.t của bản thân, nhưng tuyệt nhiên không thể chấp nhận chuyện xảy đến với con trai…
Thằng bé đã nỗ lực biết bao để tự mình mở ra một con đường trải đầy hoa, vốn dĩ phải được tận hưởng cuộc sống tươi đẹp sau này.
Nhưng tại sao ông trời lại nỡ đùa cợt chúng tôi một vố đau điếng như vậy?
Trong cơn đau đớn tột cùng, tôi chợt nhớ ra đội cứu hộ gồm hàng chục máy bay riêng mà Lục Nghiễn Từ đã tặng tôi khi kết hôn.
Tôi nhanh chóng bò đến kho lạnh, nhặt chiếc điện thoại vừa ném đi.
Vừa mở màn hình lên, lòng tôi đã reo lên một tiếng mừng thầm, may quá, nó chưa hỏng.
Tôi nhanh chóng bấm số gọi cho đội cứu hộ, vừa nghe máy, tôi lập tức nói.
“Tôi là Tống Thanh Lạc, chủ sở hữu đội cứu hộ, lập tức ra lệnh cho các anh mang theo thiết bị y tế đến ngay kho lạnh nhà họ Lục, tôi và con trai đang bị mắc kẹt ở đây!”
Đầu dây bên kia lại tỏ ra vô cùng khó hiểu.
“Tống Thanh Lạc ạ? Nhưng chủ sở hữu của chúng tôi đã đổi thành cô Lâm Y Y từ lâu rồi.”
Đột nhiên, cứ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu tôi, lồng n.g.ự.c siết chặt khiến tôi gần như không thở nổi.
Đội cứu hộ này, chính là thứ Lục Nghiễn Từ lấy danh nghĩa tình yêu tặng cho tôi khi chúng tôi kết hôn!
Giờ đây, vì Lâm Y Y, anh ta lại từng chút một tước đoạt hết thảy mọi thứ của tôi!
Tôi cố nén cảm xúc, mặt dày van xin họ đến cứu, thì đột nhiên giọng đắc thắng của Lâm Y Y vang lên.
“Thật ngại quá, Nghiễn Từ vì muốn cho hai mẹ con chị cảm giác an toàn nên đã tặng đội cứu hộ này cho chị từ mười năm trước rồi.”
“À đúng rồi, Nghiễn Từ vì muốn chị vui còn ngày nào cũng kể chuyện trên giường cho chị nghe đấy nhé, lại còn thường xuyên lấy danh nghĩa bố đưa con trai chị đi du lịch vòng quanh thế giới, những điều này chắc em dâu chưa bao giờ có được đâu nhỉ?”
Nước mắt tôi lại giàn giụa tuôn rơi.
Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng về anh ta, nhưng con trai vẫn còn chút hy vọng vào bố nó.
Lần nào anh ta cũng lấy cớ bận công việc để từ chối lời cầu xin của con trai, trong khi với Lục Tử Ngang thì chuyện gì cũng đáp ứng.
Cô ta cười khanh khách rồi cúp máy.
Tôi gần như không dừng lại lấy một giây, lập tức nhấc điện thoại lên bấm số cấp cứu của thành phố.
Chỉ cần còn một tia hy vọng, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ!
Đầu dây bên kia nghe máy, hỏi địa chỉ của tôi xong là vội vàng lên đường ngay.
Tôi lại quỳ gối bò về phía con trai.
Trải qua một loạt biến cố này, tôi đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Mi mắt trĩu nặng, gần như không mở nổi.
Nhưng miệng tôi vẫn không ngừng lẩm bẩm nói khẽ, tôi muốn con trai nghe thấy giọng nói của tôi để có thêm ý chí cầu sinh.
Nơi tôi ngồi bắt đầu chảy rất nhiều máu, da thịt đã hoàn toàn nứt toác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/can-ba/chuong-2.html.]
Đúng lúc sắp mất đi ý thức, cánh cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng đập thình thụp.
“Cô ơi! Cô có ở trong đó không ạ? Cô ơi?”
Tôi giật mình tỉnh hẳn, dùng hết sức bình sinh gào lên tôi ở trong này!
Cánh cửa lớn khóa bằng mã số.
Tôi nhanh chóng bò đến trước cửa, hổn hển nói.
“Mã số là 3003.”
Do Lục Nghiễn Từ cài đặt, đó là sinh nhật của tôi.
Nhưng sau khi họ nhập vào, lại phát hiện mã số không đúng.
Lòng tôi siết chặt lại, không ngoài dự đoán, ngay cả cái phòng xông hơi tưởng chừng không đáng bận tâm trong nhà cũng đã bị Lục Nghiễn Từ đổi mật khẩu thành sinh nhật của Lâm Y Y.
Tôi vội vàng đọc ra một dãy số điện thoại, bảo họ gọi cho Lục Nghiễn Từ để hỏi mật khẩu.
“Chào anh, chúng tôi là đội cứu hộ, có người đang bị mắc kẹt trong phòng xông hơi, tình hình rất khẩn cấp! Xin anh vui lòng cho chúng tôi biết mật khẩu mở cửa!”
Nhưng Lục Nghiễn Từ vẫn không chịu tin.
“Hơ, bọn chúng đúng là giỏi thật đấy, còn bày đặt tìm cả người đóng giả để lừa tôi, giả vờ giả vịt chơi trò cứu hộ à? Mấy người biết tôi là ai không mà dám lừa?”
Nhân viên y tế sốt ruột giậm chân thùm thụp.
“Thưa anh, chúng tôi là nhân viên y tế của thành phố Cảng! Ngay cả ở ngoài này chúng tôi còn cảm thấy hơi nóng trong phòng bốc lên đến mức không chịu nổi, chậm thêm chút nữa người bên trong có thể sẽ mất mạng đấy ạ!”
Cuối cùng Lục Nghiễn Từ bực bội vẫy tay.
“Nhiệt độ trong đấy có cao đến mấy cũng là bình thường thôi, làm gì có chuyện nguy hiểm đến tính mạng! Thôi bỏ đi, nể mặt con trai tôi hôm nay chơi vui vẻ nên tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
Khi nhân viên y tế gọi lại, số điện thoại bên kia đã chặn họ rồi.
Nhưng họ vẫn không chịu từ bỏ, bèn lấy d.a.o ra bắt đầu cạy cửa.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, nét mặt con trai tôi càng lúc càng đau đớn, cả người không ngừng run rẩy.
Dần dần, tôi không còn chút sức lực nào, suy yếu đến mức ngã gục xuống đất; khi dùng hết sức bình sinh bò đến bên con trai, đột nhiên cánh cửa bị mở ra!
Họ ào vào, nhanh chóng đặt tôi và con trai lên cáng.
Tất cả đều cố gắng hết sức để thực hiện các biện pháp cấp cứu cho chúng tôi.
Thi thoảng, tôi còn nghe thấy tiếng các bác sĩ thở dài than thở.
"Trời ơi, đây là nhốt người sống vào lồng hấp sao, ai mà táng tận lương tâm thế này? Chồng cô ấy mà biết vợ con mình bị hành hạ thế này, chẳng phải sẽ xé xác kẻ đó ra từng mảnh sao!"
Nước mắt tôi nhỏ giọt xuống gối.
Họ không biết rằng kẻ hành hạ chúng tôi lại chính là chồng tôi, cha của con trai tôi!
Trong xe cứu thương, tôi và con trai đang được giành giật lại sự sống.
Thế nhưng lúc này, bên ngoài biệt thự lại có một buổi phỏng vấn quy mô lớn dành cho Lục Tử Ngang, khiến con đường bị tắc nghẽn hoàn toàn.
Lục Nghiễn Từ nói với vẻ tự hào.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Con trai tôi rất giỏi, dù gặp tai nạn xe hơi, thằng bé vẫn cố gắng hết mình để giành được chiếc cúp Thế giới này."
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy rằng chiếc cúp anh ta cầm trong tay lại chính là của con trai tôi!
Con trai tôi không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý, nên sau khi nhận giải thưởng đã không phô trương rầm rộ, mà âm thầm rời khỏi sân khấu khi truyền thông chụp ảnh.
Thế mà giờ đây, chiếc cúp của con trai tôi lại bị Lục Nghiễn Từ tìm thấy, thậm chí còn tặng cho con trai của Lâm Y Y để nó thay thế Minh Triết nhận lấy vinh quang sao?
Tôi nhắm chặt mắt, liên tục tự nhủ hãy mặc kệ anh ta, chỉ cần tôi và con trai sống sót thì mọi chuyện thế nào cũng được.
Còi xe cứu thương liên tục rú vang, nhưng đám đông vẫn không nhúc nhích.
Vị bác sĩ không chịu nổi nữa, mở cửa sổ ra và hét lớn về phía Lục Nghiễn Từ trên sân khấu.
"Này! Buổi phỏng vấn có thể chuyển địa điểm được không? Chúng tôi cần đi bệnh viện gấp! Tình trạng bệnh nhân cực kỳ nguy kịch!"
Lục Nghiễn Từ lập tức nổi giận.
"Đây là cửa nhà tôi! Đương nhiên buổi phỏng vấn của con trai tôi quan trọng hơn chứ? Tôi đếch cần biết các người có gấp hay không, kẻ sắp c.h.ế.t cũng dám đi qua đây để con trai tôi dính xui xẻo à!"
Lục Tử Ngang cầm chiếc cúp trên sân khấu nói chuyện trôi chảy, ai thấy cũng phải khen là xuất sắc.
Vì vậy, tất cả mọi người đều đứng về phía Lục Nghiễn Từ, nói rằng kẻ sắp c.h.ế.t làm sao quan trọng bằng trụ cột tương lai của đất nước được.
Khi mọi người trở nên kích động, họ thậm chí còn ném đủ loại rác vào chiếc xe.
Vị bác sĩ tức giận chửi thề một tiếng rồi đóng sập cửa lại.
Lúc này, bác sĩ cũng không thèm quan tâm nữa, trực tiếp lái xe lao tới, dù sao thì thấy xe tới họ cũng sẽ tự tránh ra.
Khi chiếc xe chạy ngang qua Lục Nghiễn Từ, tôi quay đầu nhìn anh ta.
Khẽ nói một câu: "Lục Nghiễn Từ, vĩnh biệt."