“Ây, thế, ?”
Tiếng nhị ca gấp gáp vọng từ bên ngoài.
Nhị tẩu đập một cái: “Đừng ồn.”
Minh Huệ dứt khoát đẩy cửa bước :
“Tỷ tỷ chứ?”
Mẫu thở phào, ôm dỗ dành:
“Khóc là , là mẫu với con.”
Vừa , khóe mắt bà cũng đỏ hoe.
Ta ôm bà thật chặt:
“Kẻ điều ác thì liên quan gì đến mẫu chứ? Hắn giả vờ đến mức đó, ai mà chẳng , chúng lường !”
Không thì cũng sẽ là Huệ An.
Thậm chí khi chuyện xảy , cũng từng nghĩ Thẩm gia .
Kiếp đến cả đại sư Minh Tâm cũng chỉ kể câu chuyện chứ nêu tên.
Đủ thấy chuyện đó hề đồn .
Loại bùn nhơ như !
Vậy mà đóng vai lâu đến thế!
“Con chỉ vì quá ngoan thôi.”
Nước mắt mẫu thấm ướt cổ :
“Mẫu từng nên dạy con thế nào. Đại tỷ con giỏi giả ngốc, mẫu sợ nó chịu thiệt; con từ nhỏ nghịch ngợm, lơ là một chút là gây họa. Chỉ con là ngoan ngoãn, đợi mẫu nhận thì xa cách với con mất .”
Những lời thật ngờ nhưng , hiểu ý mẫu .
Bà hy vọng đừng quá ngoan nữa.
Vì quá ngoan ngoãn nên gai góc, dễ bắt nạt.
Ta bật trong nước mắt:
“Làm gì đứa trẻ ngoan nào rút d.a.o đ.â.m .”
Vòng tay mẫu ôm càng chặt.
Rõ ràng là đang sợ hãi dư âm của chuyện .
Ta hối hận vì nhắc đến việc rút d.a.o.
Đó là một điều mặc định cần giữa và mẫu .
Tự dưng vì chuẩn loại vũ khí như bên ?
Vì cách cắt đứt gân tay?
May mà Minh Huệ chen , dựa một chút, tủi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-sat-gatr/10.html.]
“Muội sắp dọa c.h.ế.t , tỷ cũng an ủi một chút .”
O mai d.a.o Muoi
May mà mẫu truy cứu.
Chuyện qua thì qua.
Truy cứu những hành động , chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
11
Lần gặp mặt kế tiếp là hai tháng .
Vì chuyện dùng d.a.o thương khác, thiệp cầu hôn gửi tới giảm ít.
cũng vài mới xuất hiện.
Những thiệp đều sàng lọc một lượt.
Phụ dựa theo thông tin điều tra , giữ ba .
Trong đó Giang Dũ Hành của Giang gia, Cố Phi là phu quân kiếp của Trần Văn Tĩnh, và thế tử của Dự Vương, Lục Minh.
Sau chuyện với Thẩm Kha, mẫu đối với thành thật hơn nhiều.
Bà cầm thiệp của Giang Dũ Hành lên, tỉ mỉ với :
“Vì cữu cữu con nên mẫu hiểu khá rõ Giang gia. Dũ Hành bản là , chỉ tiếc phụ điều, một đứa trẻ thế mà đến giờ vẫn cách yêu thương bản .”
“Gần đây gặp , thấy dáng dấp đường hoàng nhưng hình quá cứng nhắc, chứng tỏ lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, thả lỏng.”
Bà chút tiếc nuối đặt thiệp xuống:
“Gả cho một chỉ sống với mà còn sống với cả nhà . Mà trong nhà hồ đồ, thì khổ cả đời.”
Đối với , bao giờ nghĩ đến.
Không đến mấy chuyện hoang đường ở kiếp , thực cũng chút hiểu về :
“Mẫu và tổ mẫu lượt qua đời, phụ thì thường xuyên áp chế, khiến sinh tâm lý nặng nề. Ở bên cứ như đang tiếp xúc với một đầy vết thương chồng chất,
sơ sẩy một chút là sẽ chạm chỗ đau.”
Mẫu gật đầu: “ là như .”
“Còn Cố Phi cũng .”
“Trước đây từng ý với Trần cô nương nhưng phụ mẫu Văn Tĩnh nhắm Hạ Lâm Xuyên. Nghe dạo gần đây còn nhảy xuống nước cứu nha Thẩm gia.”
Mẫu đến đây thì lạnh lùng :
“Phụ mẫu Văn Tĩnh cho rằng vẫn còn tình cảm với con, nên bỏ cuộc.”
Nói cách khác, thiệp do Cố gia gửi tới chắc là ý của Cố Phi.
Kiếp hai họ, cũng là một cam lòng, một chấp nhận.
Khi đối mặt với thiệp của thế tử Dự Vương, mẫu hiếm khi tỏ nghi hoặc:
“Không hiểu nhà họ gửi tới hai . Con thăm dò thử, về mẫu .”