CẨM NANG NUÔI PHẢN DIỆN - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:27:42
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 12
Chưởng môn cuối cùng cũng tìm tiếng của , hổ mặt , dám cảnh nữa.
Hắn và Hứa Thanh Dao liếc mắt một cái, đều thấy trong mắt đối phương hai chữ: “bỏ ”.
Chưởng môn ngượng ngùng hắng giọng:
“Cái đó… Thanh Dao .”
“Ta chợt nhớ… đại trận hộ sơn của tông môn… hình như lỏng lẽo.”
“A?” Hứa Thanh Dao lập tức bắt chuyện:
“V… ! Đệ t.ử cũng cảm thấy bậc thang ngoài sơn môn… hình như cũng… nên quét dọn …”
“, đúng.”
Chưởng môn gật đầu liên tục.
Cuối cùng, liếc , lúc đang Tạ Thức Y ép chặt cánh cổng lớn của Ma cung trong mắt mang theo một vẻ: “Người tự cầu phúc ”.
“Sư tổ xem … còn bận.”
“Chúng … sẽ phiền nữa.”
Hứa Thanh Dao cũng tái mặt, cúi thật sâu:
“Sư tổ… nhớ bảo trọng.”
Nói xong, hai mang theo các trưởng lão… dùng tốc độ nhanh gấp mười lúc đến, cưỡi kiếm chạy mất dạng.
【Hahaha, chuồn còn nhanh hơn lúc đến】
【Biết lượng sức ! Đánh !】
【Đội cứu viện: Giải tán! Tại chỗ giải tán thôi!】
Trước cổng Ma cung, chỉ còn và tên nghịch đồ .
“Tạ Thức Y.” - Ta nghiến răng nghiến lợi.
“Có.” - Hắn đáp nhanh như chớp.
“Buông… tay.”
“Không buông.”
Ta giận đến mức giơ vuốt cào c.h.ế.t ngay lập tức.
bất chợt đối diện ánh mắt của .
Ta chợt nhớ một năm qua…
Hắn vụng về chải lông cho con mèo nhỏ, cào cũng chịu thả tay.
Hắn cam tâm tình nguyện c.h.é.m g.i.ế.c hung thú, chỉ để đổi lấy chút kim quang công đức cho .
Và còn nữa… ngoài những ôm ôm dán dán, thường thể đang ngủ say của trong Ma cung, suốt cả đêm ai đang nghĩ gì.
Những ký ức khiến hổ lúc tỉnh dậy… khi nghĩ kỹ , khiến lồng n.g.ự.c nhói lên một chút.
Thôi .
Ta sống cả ngàn năm , thật vất vả mới nuôi một tên hợp ý đến thế…
Dù là gì nữa cũng , điên thì cứ điên .
Ta nâng tay lên, nhưng đ.á.n.h .
Ngược , chính cũng ngờ… đưa tay vỗ nhẹ lên lưng , mang theo đôi phần trấn an.
“Nghịch đồ.”
“Ngươi buông cái … ngươi siết gãy luôn .”
Tạ Thức Y khựng .
Hắn dường như ngờ sẽ phản ứng như .
Thế nhưng buông .
Ngược , còn ôm chặt hơn, chôn mặt hõm cổ .
“Không buông.”
Giọng trầm xuống nơi n.g.ự.c :
“Buông là chạy.”
“Ta…” Vừa định phản bác.
lúc …
Một luồng bạch quang đột ngột nổ tung trung của Ma cung.
Thiên đạo… tới.
【??? Thiên đạo định gì nữa đây?】
【Lão Tổ công đức phục sinh mà? Còn định đ.á.n.h nữa hả】
Lần , thiên đạo giáng lôi kiếp.
Nó chỉ chiếu xuống bầu trời một hình ảnh khổng lồ.
Đó là… chân tướng của kiếp .
Trong hình ảnh …
Trời đất sụp đổ, vạn vật tận diệt.
Tạ Thức Y giữa một vùng phế tích, chân là núi t.h.i t.h.ể chất thành từng đống.
Hắn hủy diệt thế giới, g.i.ế.c sạch những kẻ từng tổn thương .
hề vui sướng.
Hắn cô độc lang thang giữa biển c.h.ế.t, suốt vạn năm.
Cho đến một hôm… Hắn phát hiện một tia tàn hồn kim sắc.
Đó chính là .
Ta là thượng cổ Huyền Miêu, siêu thoát tam giới, thuộc ngũ hành, nên trong cuộc dư chấn diệt thế mới may mắn giữ một tia tàn hồn.
Tạ Thức Y như nhặt trân bảo.
Hắn nâng niu tia tàn hồn , mỗi ngày đều chuyện cùng nó, lặp lặp suốt vạn năm.
Cuối cùng đem lòng yêu thương sinh vật duy nhất còn tồn tại trong thế giới đó.
Màn hình thiên đạo tạo chuyển cảnh.
Tạ Thức Y ở tận cùng của dòng thời gian.
Hắn hiến tế ma cốt của chính , đối kháng thiên đạo, cưỡng ép nghịch chuyển thời gian.
Trong giây phút thể tan biến, dồn hết sức lực còn sót , hóa thành từng dòng thông tin màu vàng, xuyên thủng bức tường thời .
Những dòng thông tin đó chính là những thứ lúc ban đầu thấy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-nang-nuoi-phan-dien/chuong-12.html.]
【Cười c.h.ế.t mất! Lão Tổ cá mặn trốn về ngủ kìa!】
【Để nàng ngủ . Vài tháng nữa khi phản diện diệt thế, nàng vẫn còn ngủ ngon đó thôi. Kết quả là cả ngọn núi một kiếm san phẳng, dư chấn quét qua nàng hồn phi phách tán, đúng là một vị tổ tông t.h.ả.m nhất lịch sử hahaha!】
…
【Suỵt! Mau xem kìa! Phản diện sắp Thánh nữ dẫn cảm hóa !】
【Tạ Thức Y chính là thiếu niên ở góc kìa, là cái tên kiểm tra là phế linh căn đó! Đợi đến lúc ma cốt của thức tỉnh, mục tiêu đầu tiên xử lý là cả cái Thái Thanh Tông !】
…
Ta rốt cuộc hiểu.
Những dòng chữ vàng đột ngột xuất hiện bình luận gì cả.
Tất cả đều là Tạ Thức Y của kiếp , trong khoảnh khắc tái khởi động thế giới, dùng lực lượng cuối cùng ép truyền sang kiếp tín hiệu cảnh báo cho .
【Ôi trời ơi…】
【Ra là sự thật! của bình luận hóa chính là do phản diện kiếp gửi đến!】
【Hắn sợ chính lặp vết xe đổ, nên tiết lộ cho Lão tổ!】
【Kiếp , đến để diệt thế, là đến để tìm nàng!】
Hình ảnh biến mất.
Ta lặng tại chỗ, mặt.
Thì …
Chưa từng cái gọi là trùng hợp.
Tất cả đều là kế hoạch từ lâu của .
Là , vạn năm cô độc, xé mở thời tìm đến .
…
Tạ Thức Y , ánh mắt ôn nhu đến mức khiến ngại.
“Sư tôn.”
Hắn đưa tay , ôm chặt n.g.ự.c .
Ngoại truyện:
Hậu hoa viên của Ma cung, giờ Tạ Thức Y phục dựng y hệt hậu sơn Thái Thanh Tông.
Đến cả chiếc ghế bằng ngọc vỡ năm xưa cũng dùng ma hỏa luyện , thành như mới.
Ta đang phơi nắng đó, thoải mái tới mức ngáp một cái.
“Thập Nhất!”
Ta lười biếng gọi một tiếng:
“Tới giờ ăn .”
Lời dứt, một bóng đen liền dịch chuyển tới, xổm mặt .
Hắn đỏ vành tai, nhưng vẻ mặt cố tỏ lãnh đạm:
“Ăn gì?”
Ta ngẩn , còn kịp mở lời.
“Ò ó ooooo!”
Tiểu Thập Nhất vỗ cánh chạy tới…
Ta dậy, coi như thấy Tạ Thức Y, lấy một quả châu quả từ khay trái cây bên cạnh, ném cho con linh kê:
“Nào ăn , Tiểu Thập Nhất.”
Tạ Thức Y: “…”
Không khí quanh , nhiệt độ tụt thẳng mười độ.
Hắn trợn mắt con gà, ánh mắt như đang cân nhắc tối nay nên hầm t.h.u.ố.c bắc món xá xíu.
Cuối cùng nhận : cái gọi là Thập Nhất, Thức Y.
[十一: Thập Nhất là shíyī ]
[识衣: Thức Y là Shí yī]
“Sư tôn.” - Hắn lạnh giọng.
“Ừm?” - Ta thuận miệng đáp, quăng thêm một quả nữa.
“Tên đó… là đặt?”
“À, tùy tiện đặt thôi, nó thứ mười một mà.”
“Chuyện , lúc cướp U Minh Thảo của ngươi, chẳng ngươi ?”
“…”
Hắn đó thêm một lúc, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ .
“Tên nhóc , nổi cơn gì đây…”
Ta lười để ý . Ăn uống xong, về ngủ bù.
Kết quả là đêm đó.
Ta xuống, cửa tẩm điện mở .
Tạ Thức Y bước , tóc còn nhỏ nước, khóa chặt cánh cửa ở phía .
“Ngươi gì đấy?” - Ta ôm chặt áo ngủ, cảnh giác .
Hắn đáp mà từng bước một áp gần giường, cúi xuống giam giữa và chiếc giường mềm.
“Sư tôn…” - giọng trầm khàn:
“... ban ngày gọi nhiều như … chẳng là bảo đến hầu nghỉ ngơi ?”
“Ta gọi ngươi? Bao giờ…”
Ta chợt nhớ đến lúc ban ngày gọi Tiểu Thập Nhất.
Mặt đỏ bừng:
“Ngươi… ngươi mà so đo với một con gà ?!”
Hắn khẽ cong môi .
“Ta so đo với nó.”
Hắn cúi đầu, thở nóng hổi quẩn quanh vành tai .
“Ta chỉ tới…”
“Để tính sổ với .”
“Đêm nay, chỉ gọi tên của .”
“Tạ… Tạ Thức Y… Ưm!”
_ HẾT _