Cảm giác là trên hết - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-23 10:13:53
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60KknvO1kD

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhà bà ngày xưa tiền , bố ngoài bôn ba, nó cứ thế theo bà ở quê.“

 

“Giáo d.ụ.c ở quê lạc hậu nhưng nó thông minh lắm, nào cũng thi thứ nhất đấy!“

 

Bà cụ đầy vẻ tự hào, nhưng thần sắc đượm buồn.

 

“Hồi đó dân làng thấy nhà bà chỉ một già một trẻ, nghĩ là dễ bắt nạt, cứ thỉnh thoảng sang nhà trộm mất con gà, hoặc lén lút lấn chiếm ruộng đất nhà bà. Bà sợ gây chuyện nên chẳng dám gì, nhưng thằng cháu bà nó cứng cỏi lắm, nhỏ xíu còn cao bằng bờ tường nhà dám đập kính nhà họ .“

 

“Nó học c.h.ử.i thề, học lời hăm dọa, khắp mọc đầy gai nhọn. Lúc đó trong làng chẳng ai ưa nó cả, bảo nó mất dạy, là thằng du đãng.“

 

Xe buýt chậm rãi lăn bánh, bà cụ thong thả kể chuyện, dần dần đến xuất thần.

 

Bà thở dài: “, thằng bé đó chỉ cho bản trông vẻ khó chọc một chút, như thế mới thể khiến bà và nó bớt bắt nạt .“

 

chút xúc động: “Cậu là một đứa trẻ ngoan.“

 

thế, điều kiện gia đình khấm khá hơn, chúng bà chuyển lên thành phố, điều kiện cũng theo kịp . Nó cũng giỏi giang, thi đỗ H Đại, bà lâu gặp nó nên mới đặc biệt qua đây thăm.“

 

H Đại?

 

Đứa trẻ đúng là chí khí.

 

Mải chuyện, xe buýt chẳng mấy chốc đến trạm.

 

dậy, đỡ bà cụ một tay: “Đến trạm bà ơi, phía là cổng trường H Đại đấy ạ.“

 

Bà cụ cảm ơn , chút nôn nóng bước xuống xe.

 

cúi nhặt cái tai lúc nãy rơi gầm ghế, chậm hơn bà mấy giây mới xuống xe.

 

Vừa xuống xe buýt thấy một giọng cực kỳ quen thuộc.

 

“Bà nội! Mẹ nó chứ, con nhớ bà c.h.ế.t mất!“

 

ngẩn , ngẩng đầu qua.

 

Tưởng Hoài Xuyên khoác chiếc áo khoác đen, đang thiết ôm vai bà cụ.

 

Anh cúi xuống, dụi dụi đầu bên mặt bà.

 

Trông thực sự giống hệt một con ch.ó bự.

 

Hóa chính là đứa cháu nội trong lời kể của bà cụ.

 

Hóa ...... tính cách của hình thành như .

 

chút thẫn thờ họ.

 

Bà cụ giơ tay vỗ một cái: “Đừng tục! Đừng tục!“

 

“Con !“ Giọng của Tưởng Hoài Xuyên tràn đầy niềm vui.

 

Anh cúi nửa quỳ mặt bà cụ: “Đi, để con cõng bà trường dạo một vòng.“

 

Bà cụ chịu: “Bà còn bộ mà.“

 

con cõng.“

 

Bà cụ chọc , vỗ một cái nữa.

 

Tưởng Hoài Xuyên đầu , bất thình lình chạm mắt với .

 

Anh sững .

 

Bà cụ cũng sang, vội vàng : “ ! Hoài Xuyên, cô bé bụng lắm, nãy mới giúp bà đấy.“

 

Bà kể chuyện xảy cho Tưởng Hoài Xuyên với giọng điệu vô cùng truyền cảm.

 

Tưởng Hoài Xuyên sang, nghiêm túc : “Cảm ơn em, Tần Chiêu.“

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-giac-la-tren-het/chuong-6.html.]

 

“Không .“

 

xua tay: “Anh đưa bà dạo quanh trường cho kỹ , tìm trai chút việc, hôm khác chuyện nhé!“

 

Nói đoạn, cũng chào bà nội một tiếng chạy biến đám đông, lao về phía nhà ăn 2.

 

Cua lông của !

 

Hu hu hu, nhất định đợi đấy.

 

Không ăn .

 

hận.

 

Tưởng Hoài Xuyên ngóng từ chuyện , đặc biệt mời ăn một bữa.

 

Anh bảo là do bà nội kịch liệt yêu cầu, thì ăn với bà.

 

Nhìn cái thực đơn gửi tới.

 

"miễn cưỡng" đồng ý.

 

Ngồi bên bàn ăn, Tưởng Hoài Xuyên tiên xin .

 

Anh bảo thời gian qua vì sự đơn phương của gây phiền toái cho , xin .

 

Anh quá chân thành, khiến nhịn mà hỏi câu hỏi mà tò mò từ lâu.

 

“Rốt cuộc thích ở điểm gì?“

 

thực sự hiểu nổi, chúng tiếp xúc nhiều.

 

Tưởng Hoài Xuyên suy nghĩ lâu mới : “Có lẽ là, sự yêu thích về mặt sinh lý chăng?“

 

“Lần đầu tiên thấy em, tim đập loạn nhịp, cả cứ thấy là lạ. Anh câu trả lời thể khiến em cảm thấy nông cạn, nhưng lời thật lòng đấy.“

 

“Sau , tiếp xúc với em một thời gian, thấy em thực sự , nhân phẩm , học giỏi, quan hệ bạn bè cũng , cái gì cũng ...... nên càng thích hơn.“

 

Chắc chắn từng lời với cô gái nào khác.

 

Cả bối rối để cho hết, hận thể tìm ngay cái lỗ nào đó mà chui xuống.

 

, dây cót trong tim khẽ lay động.

 

từng ai tỏ tình, cũng ít theo đuổi .

 

Không thiếu những kẻ mồm mép tép nhảy, nhưng những lời đường mật đó chẳng thể nào sánh với lời tỏ tình vụng về, gần như trần trụi của trai mặt khiến rung động.

 

ngẩn , nhất thời thể đưa phản ứng.

 

Tưởng Hoài Xuyên cũng chẳng gì thêm.

 

Anh sờ sờ mặt bàn, chỉnh bộ đồ ăn, cuối cùng bật dậy cái rầm.

 

Chân nọ đá chân ngoài: “Anh giục món ăn xem .“

 

Ăn cơm xong, Tưởng Hoài Xuyên cùng ở cổng đợi xe một lúc.

 

Anh bên lề đường, gió đêm thổi nhẹ vạt áo lay động.

 

Anh chợt đầu , ánh mắt trong trẻo.

 

“Tần Chiêu,“ lên tiếng, giọng thấp hơn bình thường một chút, “Dù thế nào nữa, thể quen em, thực sự vui.“

 

“Sau ......“

 

Anh ngừng , giống như hạ quyết tâm gì đó, “Nếu em bằng lòng, sẽ coi em như một bạn quan trọng. Thật đấy, sẽ ...... để em cảm thấy phiền lòng nữa , em yên tâm .“

 

 

Loading...