Cảm giác là trên hết - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-12-23 10:13:52
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Cập nhật lúc: 2025-12-23 10:13:52
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
còn xong, trai bất thình lình vùng khỏi sự kiềm tỏa của Tưởng Hoài Xuyên, cắm đầu chạy biến ngoài đám đông.
Hắn sắp chạy thoát .
may, đúng lúc đ.â.m sầm mấy bác bảo vệ mới tới nơi.
Cậu ấn chặt xuống, các bạn sinh viên xem tự nhiên ai mới là kẻ biến thái ngược đãi mèo, lập tức xôn xao, tất cả đều ùa tới.
Mèo nhỏ trong trường đa là do sinh viên cùng nuôi nấng.
Chúng quấn , các bạn cũng tình cảm với chúng.
Không đời nào họ dễ dàng tha cho cái gã .
Tưởng Hoài Xuyên còn định thừa cơ xông tới bồi thêm một cước, nhưng sống c.h.ế.t lôi .
Một ngoài trường như , lúc nhất nên bớt gây chú ý thì hơn.
Tưởng Hoài Xuyên xin vì trả lời tin nhắn.
lắc đầu: “Không cần xin , hùng của mèo nhỏ mà, đó là chuyện .“
Tưởng Hoài Xuyên sững .
Không thấy gì, ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt của Tưởng Hoài Xuyên, chút hoảng loạn né tránh tầm mắt.
“Sao thế?“
Anh ngượng ngùng gãi đầu: “Em là thứ hai là hùng đấy.“
tò mò: “Người thứ nhất là ai?“
Gương mặt Tưởng Hoài Xuyên lộ một nét dịu dàng: “Bà nội .“
, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác khác lạ.
Cái gã lông bông , giờ trông cũng khá đáng yêu đấy chứ.
khẽ khuấy ly nước mặt.
Anh cũng gì thêm.
Yên lặng một lát, là phá vỡ bầu khí trầm lắng .
“Sau , đừng đến tìm nữa.“
Tưởng Hoài Xuyên ngẩn , ngơ ngác hỏi: “Hả?“
thở dài, định cho rõ ràng: “Cảm ơn tình cảm của , nhưng thấy chúng hợp bạn hơn.“
Sau khi Tưởng Hoài Xuyên rời , kể chuyện cho ông .
Anh tiếc hùi hụi: “Xem vẫn đền đôi giày thể thao cho nó ! Sao em chịu vờ vĩnh dây dưa với nó thêm chút nữa?“
Giọng điệu của hiếm khi nghiêm túc như .
“Em coi như chú ch.ó nhỏ để trêu đùa nữa.“
“Em cảm thấy khá chân thành.“
“Anh , t.ử tế chút .“
lướt thấy bài đăng của Tưởng Hoài Xuyên diễn đàn trường.
[Không theo đuổi , nhưng vẫn thích lắm (kèm meme mèo như mưa)]
Làm thấy xót xa trong lòng.
chẳng còn cách nào khác.
Anh thực sự gu của .
thích kiểu dịu dàng, nho nhã, cầm thú mặc áo vest...... , là kiểu nội liễm hàm súc.
Mà Tưởng Hoài Xuyên thì chẳng liên quan gì đến mấy từ đó cả.
Sau khi rõ ràng với Tưởng Hoài Xuyên, cuộc sống của dần trở nhịp điệu cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-giac-la-tren-het/chuong-5.html.]
Mỗi ngày là vòng tuần ba điểm: ký túc xá - nhà ăn - giảng đường.
Thỉnh thoảng sẽ sang H Đại tìm trai cùng ăn bữa cơm, hâm nóng tình cảm em vốn vốn dĩ vô cùng mỏng manh.
Được , thực tế là vì đồ ăn trường chán quá, sang trường cải thiện bữa ăn thôi.
Chiều hôm đó còn tan học nhận tin nhắn của ông .
[Tối nay căn tin trường cua lông ! Tới mau!]
Mắt sáng rực, gõ chữ thần tốc: [Đợi em!]
Vừa tan học, chộp lấy ba lô lao thẳng trạm xe buýt.
Tầm học sinh tiểu học tan trường nên dọc đường xe nhanh lắm.
Khi còn cách H Đại hai trạm, tình cờ ngoài cửa sổ, bất giác cau mày.
Một bà cụ khó khăn, chắc là sợ kịp chuyến xe buýt nên đang dốc sức tăng tốc chạy về phía trạm chờ.
Vừa chạy, cơ thể bà lảo đảo, trông thật xót xa.
lúc đó, mấy đứa nhóc tiểu học thấy.
Chúng bịt miệng nhịn , lén lút theo bà, học theo dáng chạy của bà mà chạy vài bước.
Trông như mấy gã hề trò rẻ tiền, đầy rẫy sự ác ý.
dùng camera điện thoại phóng to rõ bảng tên cặp của chúng, kéo cửa sổ xe , chỉ tay về phía chúng hét lớn: “Ngụy Hiểu, Trình Bằng, Vương Minh Hiên lớp 3-2 đúng !“
“Hôm nào mang ảnh đến tìm cô giáo các em, để cô xếp cho ba đứa một tiết mục tiểu phẩm hài trong buổi văn nghệ trường nhé?“
Ba đứa trẻ ngẩn ngơ.
nghĩa là ngây như phỗng đá.
giơ điện thoại lên cho chúng thấy rõ những bức ảnh chụp , mặt đứa nào đứa nấy méo xệch như quả mướp đắng, cứ như giây là sắp đến nơi .
đảo mắt một cái.
Hướng về phía gọi một tiếng: “Bác tài ơi, lát nữa ở trạm bác đợi thêm mấy giây nhé, một cụ già đang lên xe ạ.“
Bà cụ thuận lợi lên xe.
Bà chậm rãi tới chỗ bên cạnh xuống.
Bà thở hổn hển, sang cảm ơn : “Cảm ơn cháu nhé, cô bé.“
ngại: “Dạ gì ạ.“
Dư quang của lướt qua bà, đó khựng .
Những...... những cái logo lấp lánh chói mù mắt là gì đây?
Cái túi bà cụ đang đeo là của nhà Chanel.
Dưới chân là đôi giày bệt của Hermès.
Đến cả cái áo lót mặc bên trong cũng là của hãng chim cổ đỏ mào vàng nào đó.
chậm chạp ngước mắt lên, bà cụ mỉm hiền từ: “Sao thế cháu?“
gượng: “Bà ơi, bà tuổi cao , ngoài một thế ạ?“
Bà cụ: “Hầy, con trai bà cũng bảo để tài xế đưa , nhưng bà chịu, cái xe c.h.ế.t tiệt đó là chóng mặt.“
À, Rolls-Royce.
Quả nhiên là lão phu nhân của một gia đình hào môn nào đó.
Bà cụ: “Bà đến trường thằng cháu nội thăm nó tí, lái xe cũng tiện, phô trương quá.“
Có lẽ vì giúp bà nên bà cụ đối với nhiệt tình.
Bà chia chỗ bánh ngọt mang trong túi cho .
Còn kể cho về đứa cháu nội nhà bà.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.