Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

CẨM ĐƯỜNG XUÂN - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-19 08:06:38
Lượt xem: 133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Tố còn nhỏ, mím môi ấm ức: 

 

“Ta quên mang khăn tắm và quần áo sạch. Trước đây nhũ mẫu đều chuẩn sẵn cho …”

 

Hạnh Hoa lườm lườm lấy.

 

Ai ngờ lúc ném đồ cho nó, ném thẳng bồn tắm.

 

Nó vội vàng cúi xuống nhặt, lỡ đụng ngã cả giá treo đồ, đổ cái “rầm” lên đầu Phó Tố.

 

Đêm đó, Phó Tố ôm đầu sưng u, mắt ngấn lệ tới tìm

 

“Mẫu , con đổi hai nha khác.”

 

Ta ung dung hỏi: “Vì ?”

 

Phó Tố nắm chặt tay: 

 

“Hai đó còn giống chủ nhân hơn cả con, cứ như thể bắt con hầu hạ bọn họ.”

 

Ta khoát tay:

 

“Con gái mà, vốn dĩ phần kiêu kỳ. Hơn nữa, thế gian chẳng thể nào nữ nhân nào đều cùng một khuôn đúc . Chỉ cần họ lương thiện, vài thói hư tật cũng cả.”

 

Đám chữ phát điên:

 

【Bà già , đ.ấ.m màn hình mất thôi, thể tua nhanh đến đoạn nữ chính xuất hiện ?】

 

【Chuẩn , nữ chính tuy bừa bãi tùy tiện, nhưng là nữ chính cơ mà, ai cho mấy con hầu hạ tiện đó lên mặt so sánh hả?】

 

là đạo lý tréo ngoe.

 

Lúc thì chê chọn nha quá nghiêm túc.

 

Giờ chọn hai đứa thế hề tầm thường, thì chê xứng.

 

Ta mặc kệ chúng, trong đầu vẫn văng vẳng những gì chúng – rằng Phó Tố sẽ bỏ cả danh vị để theo nữ chính về nơi núi rừng hoang dã.

 

Ta vẫy tay, gọi Lam Sênh theo lời dặn từ .

 

Lam Sênh cau mày càng lúc càng chặt: 

 

“Phu nhân, như thế thật sự… .”

 

“Ngươi chỉ cần theo lời . A Tố gánh vác cả Hầu phủ, chỉ sách thì nên trò trống gì?”

 

Thế là, sự “chăm sóc” của Hạnh Hoa và Đào Nhiễm, hết đến khác Phó Tố hoặc là mất bài phạt quỳ, hoặc đang luyện chữ thì mực đổ lem hết, lau cũng sạch, thầy chê cả lớp.

 

Thậm chí cả bữa sáng cũng vì đám nha lười nhác mà nhịn đói tới lớp.

 

Cuối cùng, khi nhũ mẫu gọi về, thì đám cây thuốc mà Lam Sênh âm thầm trồng theo lệnh … cũng nảy mầm, bén rễ.

 

3

 

Nó dụi đôi mắt tím bầm, ngơ ngác đám vườn thuốc mắt: 

 

“Mẫu ý gì?”

 

Ta cúi nắm lấy tay nó: 

 

“Đọc vạn quyển sách, bằng vạn dặm đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-duong-xuan/2.html.]

 

“Hiện giờ thể đưa con ngoài rèn luyện, nhưng một bậc quân tử thể chỉ sách lý thuyết? Không hiểu nỗi khổ của dân, dân chuyện với triều đình?”

 

“Khu vườn thuốc , chính là bài kiểm tra chuẩn riêng cho con. Phải nhổ cỏ, bón phân đúng giờ, trễ nãi.”

 

Chân mày Phó Tố như thắt thành một nút rối, nó thể tin nổi: 

O mai d.a.o Muoi

“Mẫu … bón phân… chẳng lẽ là…?”

 

Đối mặt với đám chữ đang chửi rủa, vẫn bình tĩnh gật đầu.

 

【Đệt, tức điên lên ! Trong truyện chỉ kể nữ chính khổ, ai tiểu thế tử hồi nhỏ cũng chịu khổ thế ?】

 

【Đây là khổ cần thiết chứ! Giờ điều quan trọng nhất là tiểu thế tử chăm học, vượt qua tên con thứ ! Nhỡ nó vượt thật thì thế tử bảo bối hành thêm nữa mất thôi!】

 

Thế tử “bảo bối” cái đầu các ngươi.

 

Con , do chính sinh , các ngươi dám gọi là “bảo bối”.

 

Giờ chỉ cần thấy mấy dòng chữ đó, là nổi khùng.

 

Đã thế, chúng còn tiếp tục khiêu khích giới hạn của :

 

【Thật thế cũng , mai nam nữ chính về quê ẩn cư, cũng cần trồng trọt chứ. Chẳng lẽ để nữ chính bón phân ? Cho nam chính luyện tập từ bây giờ cũng hợp lý thôi.】

 

Nghĩ đến chuyện, đứa con mà hao tâm tổn sức mời thầy dạy học, khổ luyện từ nhỏ… chỉ để… trồng ruộng.

 

Ta tức đến thở nổi.

 

Thế là.

 

Dưới sự chỉ đạo của , Lam Sênh yêu cầu mỗi tối Phó Tố đều vườn bón phân.

 

Từ ban đầu phản đối, khô cổ nôn ọe, đến về mặt mũi tái xanh, vẫn cắn răng từng bước theo đúng hướng dẫn.

 

Xui rủi là, về tới sân viện, Hạnh Hoa và Đào Nhiễm chê bai:

 

“Thế tử cũng rửa qua một lượt hẵng ? Ghê quá, cơm tối bọn em còn tiêu xong nữa đây !”

 

Theo lời nhũ mẫu kể, hiện tại điều Phó Tố quý nhất chính là thời gian ở trường học.

 

Thậm chí để tránh xa ba nha “ác ma” trong nhà, mỗi buổi tối giờ học, nó đều bám lấy phu tử để xin học thêm.

 

Để biểu thị thành ý, lập tức tăng gấp đôi lễ tạ ơn cho phu tử.

 

Chuyện thậm chí còn kinh động đến Phó Thanh Nguyên, mỗi ngày đều vùi trong phòng .

 

Hắn chau mày, giọng nặng nề: 

 

“Lan Lan, nàng hận phản bội lời thề năm đó, nhưng A Tố là con ruột của chúng . Nàng thể vì ân oán lớn mà cố ý giày vò nó. Năm xưa cho nàng đưa nó , chính là vì sợ ngày như thế .”

 

Đám chữ lóc đầy xúc động:

 

【Hu hu hu, mà! Hầu gia thật là thương nam chính đấy! Sau cũng chính là ông âm thầm giúp nam chính và nữ chính cùng về ẩn cư.】

 

Ta cần nghĩ cũng , nếu đúng như lời mấy cái dòng chữ , Phó Thanh Nguyên chắc hẳn đang đắc ý đến mức nào.

 

Đứa con trưởng dốc lòng bồi dưỡng, cuối cùng vì một nữ nhân mà bỏ cả tước vị, ở ẩn.

 

Cái Hầu phủ vất vả chống đỡ, rơi hết tay con riêng của Phó Thanh Nguyên với ả thôn phụ .

 

Loading...