Cái giá của sự phản bội - Phần 3

Cập nhật lúc: 2025-01-19 04:24:36
Lượt xem: 327

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phần ba

9

Mười giờ đêm, hệ thống báo động trong biệt thự đột nhiên vang lên.

“Quân Huy, âm thanh gì thế?"

"Hình như ở trong thư phòng trên tầng ba. Tôi đi xem."

"Vậy thì nhanh lên, quản lý Phúc sẽ đến đây sớm thôi."

Chu Quân Huy mở cửa đi ra ngoài, từ tầng hai đi lên tầng ba, đột nhiên bất ngờ nói:

"Giả Nguyệt? Anh đang làm gì vậy?"

"Chu Quân Huy, cậu nhanh nghĩ cách tắt chuông báo động đi!"

Chu Quân Huy chửi rủa, sau một hồi thao tác, âm thanh báo động đã tắt.

"Giả Nguyệt, anh điên à? Anh lại phá két sắt à?"

"Tạ Đồng ban ngày có đến đây lấy đồ, tôi đã lén nhìn thấy mật khẩu, không ngờ rằng khi tôi sử dụng mật khẩu đó sẽ có chuông báo động. Nào, nhìn xem, những chiếc đồng hồ này có đắt không? Ngoài ra còn có vàng, tiền mặt nữa. Ồ, đây là đô la Mỹ.”

Chu Quân Huy tức giận chửi thề một tiếng, nhưng Giả Nguyệt lại lớn tiếng nói:

"Sợ cái gì? Dù sao Tạ Đồng cũng không còn sống được mấy ngày nữa, tại sao không lấy một ít tiền trước?"

"Cẩn thận nếu cô ta bị anh đánh thức thì phải làm sao. Lúc đó tôi sẽ xem anh giải thích thế nào!"

Hai người đang cãi nhau trong phòng làm việc trên tầng ba, không để ý cửa đang từ từ đóng lại.

Trong phòng ngủ bên cạnh, Hạ Tiểu Nhã đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng đứng dậy mở cửa.

"Quân Huy......."

Cô ta nuốt lại những lời còn lại.

"Tiểu Nhã, anh rất vui khi nhận được tin nhắn của em, cả đêm qua anh không thể ngủ được, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là em!"

Một người đàn ông có giọng nói hơi già dặn và mỉm cười nói.

Người đàn ông có vẻ thiếu kiên nhẫn liền tiến tới ôm lấy cô ta.

Hà Tiểu Nhã vùng vẫy mạnh mẽ:

"Quản lý Phúc, hãy nghe tôi nói."

"Trước tiên hãy hôn tôi một cái, sau khi mọi chuyện kết thúc hãy nói chuyện sau."

"A, không, đừng đến đây, ra khỏi đây đi, đừng chạm vào tôi!"

"Chát! Chát!"

Hai cái tát cực kỳ lớn, lực mạnh đến mức Hà Tiểu Nhã có lẽ đã choáng váng.

"Con khốn này, mày mời tao tới đây, sao bây giờ lại giả làm một nữ nhân trong trắng mà phản kháng tao?"

Cánh cửa bị khóa lại một tiếng, tiếng khóc của Hà Tiểu Nhã càng lúc càng lớn, khiến tai tôi đau nhức.

Tôi vặn âm lượng tai nghe lên tối đa, nhắm mắt lại và đi ngủ.

Thật là một đêm tuyệt vời.

10

Ngày hôm sau, tôi thức dậy vì nghe thấy tiếng cãi vã gay gắt.

"Mấy người là hai con lợn sao?! Hả?! Sao có thể mắc phải sai lầm ngu ngốc như vậy!"

"Tôi cũng không biết. Hệ thống an ninh của biệt thự này thậm chí còn có thể điều khiển được cửa. Chúng tôi đã cố gắng cả đêm nhưng không mở được cửa."

"Tiểu Nhã, quản lý Phúc có làm gì cô không?"

"Ý của anh là gì hả Chu Quân Huy? Tất nhiên là ông ta không làm gì cả, dù sao cũng là ông ta liên lạc với tôi, chuyện tối hôm qua tôi không biết gì cả."

Hà Tiểu Nhã cười khẩy:

“Tôi đã g.i.ế.t lão già đó, hiện tại t.h.i t.h.ể của ông ta đang ở trong phòng của tôi, nếu không muốn Tạ Đồng phát hiện, hai người lập tức phi tang đi.”

"Cái gì? Cô, cô đã g.i.ế.t người à?!"

"Đây cũng có phải là lần đầu tiên đâu, Tạ Hồng cũng đã từng thế mà!"

Ba người trong thư phòng im lặng, tiếng bước xuống cầu thang vang lên.

"Nhanh lên trước khi Tạ Đồng tỉnh dậy và phát hiện ra."

"Hà Tiểu Nhã, t.h.i t.h.ể ở đâu?"

"Không phải chứ, vừa rồi nó vẫn còn ở trên mặt đất."

"Hai người, tới xem, trên mặt đất có m.á.u."

Ba người lần theo vết m.á.u đi xuống tầng dưới.

"Có vẻ như chúng ta đã đi xuống tầng hầm."

Giọng nói của Chu Quân Huy có chút lo lắng.

Hạ Tiểu Nhã trầm giọng nói:

“Mặc kệ có phải Tạ Đồng làm hay không, trước tiên chúng ta phải đi tìm t.h.i t.h.ể trước.”

Cửa tầng hầm bị đẩy ra, sau vài cú giật điện, ba người ngã xuống đất.

Tôi rẽ vào góc và hít một hơi thật sâu.

Trò chơi bắt đầu!

11

Khi ba người tỉnh lại, đều bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động.

Chu Quân Huy đang ngồi trên ghế, mặc bộ đồ kín đặc biệt chỉ hở mắt, mũi và miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cai-gia-cua-su-phan-boi-xbzn/phan-3.html.]

Giả Nguyệt bị nhốt trong một thùng sắt lớn, phía sau lộ ra một chiếc máy trộn xi măng nhỏ, đầu ra của máy trộn được nối với bên trong thùng sắt.

Hà Tiểu Nhã thì khác. Phần thân dưới của cô ta đang mặc bộ đồ nàng tiên cá và cô ta bị nhốt trong một bể cá khổng lồ. Phía trên bể cá có một lỗ nhỏ, lúc này cô ta phải gồng cả người để lấy không khí từ lỗ nhỏ đó.

Tôi hét lên:

"Mọi người có ngạc nhiên không?"

"Đồng Đồng, em đang làm gì vậy? Thả bọn anh ra mau!"

Chu Quân Huy lắc ghế hét lên, nhưng tiếc thay tay anh ta đã bị còng điện tử vào ghế.

Giả Nguyệt trực tiếp mắng:

"Mày bị bệnh à? Mày có ý gì khi khiến chúng tao trở nên như thế này?"

Tôi bước tới phía sau anh ta và nghịch ngợm gõ vào chiếc xô sắt. Tiếng vo ve rất lớn khiến anh ta phải nhắm mắt khó chịu.

"Ba người là những người tôi tin tưởng nhất trên đời. Tôi thật may mắn khi có ba người là bạn trong đời."

Vừa nói, tôi vừa quay sang Chu Quân Huy, cúi người nhìn thẳng vào anh ta:

"Để bày tỏ lòng biết ơn đối với anh, tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để thiết kế trò chơi này cho anh. Tôi gọi nó là trò chơi niềm tin."

Chu Quân Huy cau mày:

"Đồng Đồng, em sao vậy? Anh là Quân Huy, anh là chồng sắp cưới của em mà!"

Tôi đưa tay chạm vào mặt anh ta, nghiêng đầu mỉm cười:

"Đúng vậy, chồng yêu của em, vì em, mà anh đã học được cách làm đồ ăn mà em thích, làm những việc em muốn làm, thậm chí còn gần gũi với người bạn thân nhất của em. Thật sự là chu đáo quá!"

Chu Quân Huy mở to mắt, cố gắng giải thích:

"Đồng Đồng, anh có phải đã làm gì khiến em hiểu lầm?"

"Đồng Đồng!" Hà Tiểu Nhã hét lên với tôi, "Chắc chắn là em đã hiểu lầm! Giả Nguyệt là bạn trai của chị. Hãy hỏi anh ấy, chị đã bao giờ làm điều gì có lỗi với anh ấy chưa?"

Giả Nguyệt vội vàng lắc đầu:

"Tôi và Tiểu Nhã đang yêu đương tốt đẹp. Tôi tin cô ấy chắc chắn không phải loại người như vậy!"

Có một màn hình lớn trên tường trong phòng, tôi nhấn nút và một đoạn video bắt đầu phát ngay lập tức.

Hà Tiểu Nhã và Giả Nguyệt trong video đều có khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt đờ đẫn.

Sau đó hai người bắt đầu lao vào nhau.

Tôi đã tắt video đúng ngay lúc dễ khiến người ta hiểu lầm nhất.

Đôi mắt của Chu Quân Huy mở to.

Haha, tôi đã đặc biệt chỉnh sửa video này, và có vẻ như chuyện đó thực sự hiệu quả.

"Hà Tiểu Nhã, cô thật sự làm tôi phát ốm!"

Chu Quân Huy giận dữ gầm lên.

12

"Không phải đâu Quân Huy! Không phải như vậy đâu!" Hà Tiểu Nhã giãy dụa đứng trên mép bể cá, lo lắng phủ nhận.

"Tạ Đồng, mày đ.i.ê.n à!" Giả Nguyệt giận dữ hét lên.

"Em biết chuyện này từ khi nào?" Chu Quân Huy biết mình không thể lừa dối tôi nữa.

Tôi lắc lắc ngón tay:

"Không quan trọng, Quân Huy, tiếp theo chúng ta phải tập trung chơi game."

Tôi hắng giọng:

"Được rồi mọi người, giờ chơi sẽ sớm bắt đầu. Xin hãy nghe lời quản trò là tôi trước, nếu không tôi sẽ không chịu trách nhiệm về bất kỳ hậu quả nào."

Ba người đều có chút tức giận, nhưng đều bị bất lực vì không thể làm gì.

“Thật ra trò chơi rất đơn giản, đáy bể cá có một cái phích cắm, sau khi tháo ra, nước sẽ chảy vào cống, khi mực nước đạt đến một mức nhất định thì có thể đi ra. Không hề khó đúng không? Chỉ cần chị đủ khỏe và cởi bỏ bộ quần áo đó đi là được.”

Tôi tiếp tục:

"Đương nhiên, đừng xem nhẹ, trò chơi nhất định sẽ ngày càng khó khăn hơn.”

"Cái thùng sắt của Giả Nguyệt là loại cảm ứng. Một khi anh vùng vẫy, mực nước trong bể cá của chị ta sẽ dâng lên một chút. Về phía Tiểu Nhã, nếu chị rút phích cắm ra, nước sẽ chảy vào chỗ của Quân Huy. Nhiệt độ quần áo của chị sẽ tăng cao hơn. Và Quân Huy, quần áo của anh có cảm biến hồng ngoại. Anh càng cởi chúng ra, xi măng sẽ càng vào thùng của Giả Nguyệt.”

“Sở dĩ gọi là Trò chơi niềm tin là vì nó cần sự hợp tác của ba người để hoàn thành. Chỉ cần hợp tác tốt thì sẽ bình an vô sự, nhiều nhất chỉ chịu một chút đau đớn về thể xác.”

“À, còn nữa.”

Tôi chợt nghĩ tới điều mấu chốt cuối cùng:

“Ba người không thể cứ loay hoay mãi được, tôi cho ba người tổng cộng ba mươi phút, khi hết thời gian, nước sẽ đầy bể cá, xi măng sẽ được đổ vào thùng sắt. Về bộ quần áo Quân Huy đang mặc, nhiệt độ có thể lên tới hai trăm độ, có đáng sợ không?”

Tôi bật cười về những gì có thể xảy ra đối với ba người họ, nhẹ nhàng như thể tôi chỉ đang nói về thời tiết và ăn gì cho bữa tối.

Vẻ mặt Chu Quân Huy thay đổi, trong giọng điệu vô thức ẩn chứa sự cầu xin:

"Đồng Đồng, chúng ta có thể thương lượng lại được không? Anh thừa nhận, anh đã từng say đến mất trí. Là Hà Tiểu Nhã chủ động ra tay, em vẫn là người anh yêu nhất!"

Tôi nhéo môi Chu Quân Huy rồi nhặt chiếc kim bấm lên. Sau một tiếng “ding” giòn giã, Chu Quân Huy toàn thân run lên và phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Phải, tôi đã gắn môi trên và môi dưới của anh ấy lại với nhau.

Hà Tiểu Nhã và Giả Nguyệt đã vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy điều này.

Hừm, bây giờ ba người biết là tôi không nói đùa đâu.

Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn của Chu Quân Huy, mỉm cười ngọt ngào:

"Nếu anh yêu em, hãy tận hưởng những gì em đã chuẩn bị cho anh nhé."

Nhấn nút bắt đầu, đồng hồ điện tử trên tường bắt đầu đếm ngược 30 phút, tôi rời khỏi phòng.

"Trò chơi bắt đầu. Tôi rất mong chờ màn trình diễn của các người~"

Loading...