NPC này rất hung dữ.
Sau hai tiếng bíp khe khẽ, hơi thở nóng phả vào gáy, mang theo vẻ kiêu ngạo vì đạt được mục đích: “Người mù nhỏ, em chạy đi đâu vậy?”
Hoá ra là Nguyên Dịch.
Tên khốn này!
Tim tôi đập loạn nhịp, chân run đến mức nghĩ mình khó trụ vững nếu không có anh bên cạnh.
“Vẫn đang ghi hình.” Giọng tôi trở nên khàn khàn.
“Tắt rồi.” Nguyên Dịch ôm tôi, trốn vào một góc rồi bắt đầu tính toán: “Bệnh quáng gà còn dám đi vào, em cũng dũng cảm đấy chứ?”
Tôi bướng bỉnh, không muốn nói lý do nhất quyết phải vào, đáp khô khan: “Nhiệm vụ đâu?”
Tôi không nhìn thấy sắc mặt của Nguyên Dịch, nhưng có thể tưởng tượng ra biểu cảm không vừa ý của anh lúc này.
“Ngoài công việc ra, em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Anh trêu chọc: “Tin hay không tùy, anh bỏ em lại đây rồi tự đi ra ngoài đấy.”
Tôi siết chặt góc áo anh, giữ im lặng.
Nguyên Dịch cảm nhận được sức mạnh trên eo mình, cười lạnh: “Không phải chứ, em sợ ma sao?”
Trong bóng tối, tai tôi nóng bừng.
Hồi nhỏ tôi sợ truyện ma, sợ sấm chớp, quen ngủ chung với mẹ. Lớn lên, nỗi sợ dần vơi, nhưng mỗi đêm ngủ vẫn thích quấn chăn kín người; chỉ khi ở bên Nguyên Dịch, tôi mới ngủ được thoải mái hơn.
Nhưng làm sao tôi có thể thừa nhận điều đó?
Tôi cứng rắn nói: “Tôi không sợ.”
Nguyên Dịch cười: “Không sợ mà sao kéo anh như vậy?”
Anh túm lấy tôi, cúi đầu nói nhỏ bên tai như ác ma: “Dế nhỏ, hay để anh một mình trong mê cung này chơi với NPC đến khi chương trình kết thúc nhỉ?”
Ở hành lang, các NPC kéo dây xích qua lại.
Nguyên Dịch nhẹ nhàng đẩy tôi.
Tôi vội ôm chặt, trong cơn tuyệt vọng, bất đắc dĩ hét lên: “Anh…”
Vừa dứt lời, tôi muốn cắn đứt lưỡi mình, từ nay chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh.
“Trước đây không trị được em, hóa ra là do sai phương pháp.” Anh vui vẻ nói: “Ngẩng đầu.”
Tôi thẹn quá hóa giận: “Để làm gì…”
Nguyên Dịch bất ngờ cắn mạnh môi tôi, mùi rỉ sét tràn ngập khoang miệng, tôi đau đớn kéo môi ra, anh còn cố tình chạm vào vết thương trả thù, giọng còn chua như giấm.
“Ai cho phép em mặc sườn xám?”
“Tôi tự nguyện…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cai-gia-cua-dem-hoan-lac/chuong-7-cai-gia-cua-dem-hoan-lac.html.]
Nguyên Dịch cao gần 1m9, dồn tôi vào góc tường, nuốt lời phản bác của tôi, chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Em tự nguyện chứ gì. Nhưng nhìn em ngoan ngoãn đeo nhẫn thế này, anh có thể châm chước.”
“Nguyên Dịch! Nhìn lại vị trí của bản thân mình đi.”
Anh lười biếng nắm lấy tay tôi: “Anh nhìn rồi, anh là chồng em mà. Tức giận làm gì, sợ ma thì sợ, anh không nói cho ai biết đâu.”
Tôi giận dữ trừng mắt vào bóng tối, như muốn khoét một lỗ trên mặt anh.
Anh nhéo cằm tôi, điều chỉnh hướng đi: “Ngoan, đừng trừng mắt với NPC, chồng em đây cơ mà.”
Chỉ cần bên cạnh Nguyên Dịch, sự tức giận trong tôi dường như tăng lên theo cấp số nhân. Cái tên mất nết khốn nạn này, sao tôi lại cưới anh chứ?
Anh thì thầm vào tai tôi: “Lại gần hơn, NPC đang ở phía sau em.”
Vừa dứt lời, tôi thực sự nghe thấy tiếng thở sau gáy, thậm chí chẳng còn quan tâm đến sự giận dỗi, hét lên ôm chặt anh hơn, sự kiêu ngạo trước đó tan biến không còn dấu vết.
Nguyên Dịch cười nói phía sau: “Ngại quá, chị tôi rất nhát gan, đừng dọa cô ấy.”
Dây xích phía sau rung lên, NPC bất đắc dĩ gầm lên rồi loạng choạng bước đi.
Hai tiếng máy móc nhỏ vang lên, camera bật lại, tiếp tục ghi hình. Từ trường quay truyền đến câu hỏi: “Nguyên Dịch, cô Ôn? Cô ổn chứ?”
Ở chỗ camera không quay đến, Nguyên Dịch nắm tay tôi, cọ xát lòng bàn tay, nhấn nút gọi và nghiêm túc trả lời: “NPC vừa rồi đuổi theo tôi quá thô bạo, tôi chỉ vô tình ngã thôi, không sao đâu.”
Mồm miệng gian xảo... tôi lười để ý, nhẹ nhàng l.i.ế.m vết thương trên môi, càng thấy chán nản.
Mọi thứ dần vượt khỏi kiểm soát, dường như tôi không còn nắm bắt nổi con sói con này nữa.
Chúng tôi đi loanh quanh trong mật thất thì Nguyên Dịch đột ngột dừng lại.
“Sao vậy?” Tôi hỏi, không hiểu chuyện gì.
“Phía trước có một cây cầu ván đơn.”
“Được, vậy cậu qua trước đi, lát tôi tự đi.”
Bất ngờ, tiếng dây xích quen thuộc lại vang lên phía sau.
Chân tay tôi phản xạ nhanh hơn não, không nói gì, tôi nhảy lên lưng Nguyên Dịch ôm anh như con gấu túi.
Nguyên Dịch ngạc nhiên: “?”
Tôi ghé sát tai anh, thì thầm: “Anh trai, chạy nhanh lên, NPC đang tới.”
Anh siết chặt đùi tôi, giữ chặt rồi lao đi trong chớp mắt. Đi được nửa đường, cuối cùng anh cũng nhận ra: “Tại sao anh phải nghe lời em!”
Tôi đắc ý nhếch môi, suy nghĩ đổi chiều, chỉ cần bảo, sói con vẫn rất dễ bảo.
Anh không vui, nhưng chân vẫn không dừng, cõng tôi chạy vòng trong mê cung tối tăm. Làn gió oi bức quét qua mặt, tôi không để ý, nằm sấp trên lưng anh, nghe tiếng thở gấp, cảm nhận những giọt mồ hôi sau gáy, như anh chẳng biết mệt là gì, như con sói hoang được thả tự do.
Nhiều năm qua, tôi hiếm khi trải qua những cảm xúc vui vẻ như vậy, nhưng phần lớn đều là nhờ Nguyên Dịch mang lại.