Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cái Đuôi Nhỏ Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 7: Ngoại truyện 2

Cập nhật lúc: 2025-07-02 05:42:12
Lượt xem: 103

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự thay đổi bắt đầu từ cấp hai.

Khi đó, bọn con trai bắt đầu dậy thì, chiều cao của Nghiêm Hoài Hoài dần vượt qua Ôn Nhất Nặc. Thêm vào đó, cả hai đều có ngoại hình nổi bật, ở độ tuổi mà phần lớn học sinh mới chớm biết rung động và còn khá e dè, thư tỏ tình cứ như phát miễn phí vậy, nhiều đến mức phát ngán.

"Ô, hôm nay A Hoài nhà mình cũng thu hoạch kha khá nhỉ?" Ôn Nhất Nặc liếc nhìn cả xấp thư tình trong cặp cậu, nháy mắt trêu.

"Chị à! Chị cũng chẳng kém mà, đừng cười nữa." Cậu thiếu niên vừa hết phúng phính, vẫn còn non nớt, dùng bàn tay thon dài tội lỗi véo nhẹ lên gương mặt mềm mịn của chị mình.

"Thế cơ à? Nhưng hôm nay đúng là có vài trai đẹp lọt vào mắt mình đấy, nếu có thể yêu sớm một chút thì cũng chẳng tệ nhỉ, hehe." Ôn Nhất Nặc vừa lắc lắc mấy lá thư trong tay, vừa vui vẻ bước về nhà, giọng còn pha chút hào hứng.

Thế nhưng cô không nhận ra, cậu thiếu niên đang cười hì hì phía sau bỗng khựng lại.

Nhìn bóng lưng của Ôn Nhất Nặc, đầu óc Nghiêm Hoài Hoài bỗng trở nên rối loạn.

Cậu cứ tưởng mình sẽ mãi mãi được ở bên chị, nhưng lại quên mất rằng, chị rồi sẽ kết hôn sinh con, sẽ có người khác ôm lấy chị mình nũng nịu. Mà cậu thì chỉ có thể đứng nhìn. Thậm chí chị còn có thể vì người đó ghen tuông mà xa lánh cậu.

Sao có thể như vậy được? Rõ ràng chị là của cậu mà. Chị từng nói sẽ luôn thích cậu cơ mà.

Quất Tử

Mê mê man man trở về nhà họ Nghiêm, Nghiêm Hoài tạm thời không thể chấp nhận nổi hai chữ "yêu đương" mà chị vừa nói.

Ngồi lì trong phòng khách rất lâu, cuối cùng cũng trấn tĩnh lại. Nhìn cha mẹ trước mặt thân mật tự nhiên như chẳng có ai, khóe môi Nghiêm Hoài khẽ nhếch lên một nụ cười.

Yêu đương thì yêu với cậu là được rồi. Ai có thể đẹp bằng cậu chứ? Dù có đi nữa, thì đuổi đi là xong. Dù sao chị cũng từng nói, cậu là đẹp nhất, cứ như mọc trong tim chị vậy, không thể chối từ.

Không đúng, gọi là "chị" thì mãi mãi chỉ là em trai mất. Đã muốn làm bạn trai rồi, gọi là "Nặc Nặc" sẽ thân mật hơn nhiều.

Âm thầm hạ quyết tâm, Nhôn Hoài cả người thả lỏng, thậm chí còn hứng thú chạy vào bếp chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho bạn gái tương lai.

Thế là, Ôn Nhất Nặc ngạc nhiên phát hiện, Nghiêm Hoài bắt đầu cảnh giác với tất cả các nam sinh tiếp cận cô, biến thành một "trà xanh" đáng yêu chuyên nói những lời nửa thật nửa đùa, còn thích gọi cô là "Nặc Nặc", dỗ thế nào cũng không chịu gọi lại là "chị", trừ phi mắc lỗi, và còn nghiêm túc tuyên bố: Cậu lớn rồi!

Ôi chao, ai mà từ chối nổi một bé trà xanh xinh đẹp lại cứ quấn lấy mình cơ chứ? Ít ra thì, Ôn Nhất Nặc là không.

Liếm nhẹ đôi môi khô, nhìn cậu bé ngày càng chủ động trước mặt, từ gương mặt tuấn tú cho đến đôi tay trắng trẻo thon dài, Ôn Nhất Nặc chợt cảm thấy... cô phát hiện ra chuyện không ổn lắm rồi.

Cậu bé nhà cô "khai sáng" rồi, mà lại là với cô. Ôi chao, nhưng mà, như thế ai nỡ từ chối chứ? Hi hi.

Hiểu được tâm tư của Nghiêm Hoài, Ôn Nhất Nặc lại càng thích trêu cậu hơn.

Nào là vuốt tay cậu, véo tai cậu, thỉnh thoảng chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn chằm chằm vào môi cậu, y như một nữ lưu manh chính hiệu.

Còn chàng thiếu niên trong mắt người ngoài thì lạnh lùng kiêu ngạo, thực ra lại đơn thuần đến đáng sợ, bị người mình thích trêu đùa thì hoàn toàn không có sức phản kháng.

Lúc nào cũng mặt đỏ tía tai, dùng đầu ngón tay hồng hồng dụi dụi vành tai nóng rực của mình, đôi mắt đào hoa đẹp mê ly thì long lanh ánh nước.

Dù bị trêu chọc đến uất ức, nhưng trong uất ức ấy vẫn lộ ra niềm vui gần gũi, mặc cho cô gái ấy đến gần.

Ngày qua ngày, gương mặt mỏng manh dễ đỏ của Nghiêm Hoài cuối cùng cũng dần thích nghi với sự ngượng ngùng của chính chủ, chỉ còn vành tai là vẫn trung thực tiết lộ tâm trạng d.a.o động.

Cậu thiếu niên cảm thấy mình lại "có thể rồi", học được cách dụi đầu vào cổ bạn gái làm nũng, học được cách hẹn hò đưa cô đi chơi, dù còn non nớt nhưng đã có hình bóng của một bạn trai chu đáo, điểm nam đức còn rất cao.

Thêm một mùa Thất Tịch nữa lại đến, rất chú trọng nghi lễ, Nghiêm Hoài chuẩn bị đưa bạn nhỏ Ôn Nhất Nặc đến công viên giải trí mới mở ở phía Bắc thành phố – ban ngày chơi các trò mạo hiểm, buổi tối xem pháo hoa.

Tuy hẹn hò ở công viên giải trí có hơi cũ kỹ, nhưng Ôn Nhất Nặc lại cực kỳ thích.

Cô là kiểu người yêu thích cảm giác mạnh – nhảy bungee, nhảy dù, trượt tuyết, chèo thuyền vượt thác...

Nghiêm Hoài thì hơi sợ độ cao, nhưng chưa từng nói ra, chỉ lặng lẽ đi cùng cô hết trò này đến trò khác.

Mẹ Nghiêm từng mắng cậu: "Làm mà không nói thì Nặc Nặc làm sao biết con yêu nó đến thế?"

Nghiêm Hoài chỉ im lặng. Cô biết. Cô luôn trêu chọc cậu khi thấy cậu mặt tái mét, luôn để cậu làm điều cậu muốn nhưng vẫn dỗ cậu nhẹ nhàng.

Thật ra, Nhất Nặc luôn khiến cậu cảm thấy như cô yêu cậu nhiều hơn.

Sau khi chơi chán, lúc hai người bước ra khỏi nhà ma thì trời cũng sắp tối. Ánh chiều tà vàng rực rỡ, bóng đêm lặng lẽ buông xuống.

Công viên giải trí bắt đầu lên đèn đủ màu, nhìn từ xa như bước vào thế giới cổ tích mơ hồ rực rỡ.

Còn một lúc nữa mới đến màn pháo hoa, Nghiêm Hoài nắm tay Nhất Nặc, cùng nhau đi về phía vòng đu quay.

Đây là một nghi thức không thể thiếu mỗi năm, người ta nói, nếu ôm hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng đu quay, thì sẽ bên nhau đến bạc đầu. Chưa bao giờ tin vào chuyện tâm linh, nhưng thiếu niên lại tin vào điều đó một cách ngốc nghếch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cai-duoi-nho-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-7-ngoai-truyen-2.html.]

Còn nhớ lần đầu xác định mối quan hệ, cũng là trong buổi hoàng hôn rực rỡ ấy.

Nghiêm Hoài cúi đầu mỉm cười nhìn Ôn Nhất Nặc, gương mặt trắng trẻo dưới ánh hoàng hôn phủ ánh cam dịu dàng, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có bóng hình cô, phản chiếu ánh đèn màu lấp lánh, đẹp đến ngạt thở.

"Nặc Nặc, mình đi vòng đu quay nha?" Giọng cậu nhỏ nhẹ, tay vẫn đung đưa tay cô, làm nũng đáng yêu.

"Ừm." – Cô đồng ý.

Được câu trả lời mong muốn, đôi môi mỏng như cánh hoa của cậu khẽ cong lên, má lúm xinh xắn ngọt như rót mật vào tim.

Vòng đu quay chầm chậm xoay lên cao, đến điểm cao nhất.

"Nặc Nặc." – Thiếu niên nhìn cô gái đang ngắm đèn thành phố phía dưới, ánh mắt hiện rõ sự say mê.

"Hửm?"

Vừa quay đầu lại, cô đã bị một nụ hôn mềm mại chiếm lấy. Trong đôi mắt đen của thiếu niên, những vì sao lấp lánh, toàn bộ đều là cô.

Một nụ hôn ngọt ngào thơm dịu, giữa ánh sáng sao trời và pháo hoa trên đầu, là lời hứa cùng nhau đến già.

Pháo hoa rực rỡ bung nở trên bầu trời đêm.

Ánh sáng lạnh và ấm đan xen, chiếu lên gương mặt trắng mịn của cô gái, khiến vẻ đẹp của cô mang theo nét yêu mị lạ thường.

Ôn Nhất Nặc hớn hở ngắm pháo hoa, tay vẫn nắm lấy tay cậu thiếu niên đang nhìn cô không rời.

Bên tai Nghiêm Hoài lại vang lên lời mẹ nói:

"A Hoài à, mẹ nói thật nhé, lên đại học là cám dỗ nhiều lắm, Nặc Nặc lại xinh như thế, nếu con không tranh thủ, lỡ đâu con bé gặp được thằng đẹp trai hơn con rồi thay lòng, đến lúc đó khóc cũng muộn."

"Sẽ không đâu, Nặc Nặc rất chung thủy, với lại con tự tin."

"Thằng đầu gỗ này, nghĩ đi, nếu chỉ là bạn trai bạn gái thì người khác còn thấy có hy vọng. Nhưng nếu đính hôn rồi, mở miệng giới thiệu: Đây là vị hôn phu của tôi – Nghiêm Hoài, nghe có phê không?"

Sờ sờ cái hộp nhỏ trong túi, Nhôn Hoài cụp mắt. Ừ, hình như thật sự rất phê.

Đính hôn rồi, thì kết hôn còn xa được sao?

Cậu cười, lúm đồng tiền xinh đẹp ấy khiến gương mặt lạnh lùng bỗng trở nên ngọt ngào.

Thiếu niên ôm lấy cô gái đang ngắm pháo hoa, giọng khẽ khàng, vừa dụ dỗ vừa đáng thương:

"Nặc Nặc, tụi mình đính hôn đi, được không?"

Ánh mắt cô lóe lên, thiếu niên hồi hộp đến mức như nghe được tiếng tim mình đập.

"Ừm." – Cô chẳng buồn quay đầu lại, cứ như là chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm.

Tim cậu lạnh đi một nhịp. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy hiện lên chút bối rối.

Mím môi, Nghiêm Hoài khẽ lầm bầm, giọng ấm ức:

"Đính hôn mà, anh nói là đính hôn cơ mà. Nặc Nặc, có phải em không thích anh không, chẳng phản ứng gì hết..."

Ôn Nhất Nặc xoay người, kéo lấy vành tai bị cậu cọ đến đỏ ửng, nhìn cậu đầy chuyên chú:

"Anh nói đính hôn, em bảo 'được', nghĩa là em muốn đính hôn với A Hoài, còn muốn sau này kết hôn với A Hoài nữa."

Nói xong một tay vuốt nhẹ tai cậu, tay còn lại giơ lên trước mặt cậu – ngón tay xòe ra.

"Hửm? Sao ngẩn ra vậy?" – Cô bật cười nhìn cậu ngơ ngác, còn chỉ tay ra hiệu rõ ràng.

Lúc này Nghiêm Hoài mới như tỉnh mộng, luống cuống lấy chiếc hộp nhung đen trong túi ra, nhẹ nhàng đeo nhẫn cho cô gái mình yêu, còn thì thầm như độc thoại:

"Cuối cùng cũng giữ được rồi, là của anh rồi."

Dưới ánh sao và pháo hoa rực rỡ, họ trao nhau một nụ hôn dịu dàng.

Từ nhỏ cậu đã dính lấy cô, giờ cuối cùng cũng được ở bên nhau mãi mãi.

 

Loading...