Cái Đuôi Nhỏ Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 6: Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2025-07-02 05:40:59
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu tiên Nghiêm Hoài và Ôn Nhất Nặc gặp nhau là ở mẫu giáo.
Khi ấy, nhà họ Nghiêm vừa chuyển trọng tâm làm ăn từ nước ngoài về trong nước, bé Nghiêm Hoài lập tức trở thành học sinh mới lớp mầm của một trường mẫu giáo.
Cậu nhóc từ bé đã có gương mặt ưa nhìn, mặt tròn tròn phúng phính với chút mỡ em bé, đôi mắt to ươn ướt như biết nói, ánh lên dáng dấp của một "hoa đào nhỏ" tương lai. Đôi môi hồng tự nhiên, chúm chím lại càng khiến cậu trông vừa đáng yêu vừa đẹp như búp bê.
Vì được nuôi nấng trong yêu chiều từ nhỏ nên Nghiêm Hoài có chút rụt rè. Nhìn quanh lớp học toàn những "củ cải con" nhốn nháo, cậu bối rối kéo vạt áo, hai tay mũm mĩm siết chặt lại không biết đặt đâu cho phải.
Giọng cậu bé nho nhỏ mềm mềm vang lên:
"Chào các bạn, mình tên là Nghiêm Hoài, năm nay 3 tuổi."
Nói xong lại ngượng ngùng mím môi, hai bàn tay cứ xoắn vào nhau, ánh mắt ngơ ngác không biết nên nhìn về đâu.
Mẫu giáo mà, trẻ con phần lớn đều được cưng chiều hết mực, dù không có ý xấu nhưng lời nói đôi khi lại chẳng dễ nghe chút nào.
Lớp có một cậu bé tròn trĩnh, khỏe mạnh, nói to:
"Nghiêm Hoài, bạn đẹp như vậy, có phải con gái không đấy?"
"Không phải... mình là... là con trai mà." Nghiêm Hoài đỏ bừng cả mặt, tay mũm mĩm càng nắm chặt vạt áo hơn.
"Không được bắt nạt bạn mới nha!" Cô giáo nhắc một tiếng, cậu bé kia tuy không phục nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ hậm hực đứng im.
Rất nhanh sau đó là giờ chơi tự do, Nghiêm Hoài lại bị cậu bé kia kéo thêm vài "đàn em" chặn ở góc lớp.
"Bạn chắc chắn là con gái! Đẹp như vậy sao có thể là con trai được!" – vừa nói, cậu ta vừa kéo quần Nghiêm Hoài.
Nghiêm Hoài ra sức giữ lấy chiếc quần sắp tụt, hai tay nắm chặt, trong đôi mắt ươn ướt đã đầy nước.
Ngay khi quần sắp không giữ nổi nữa...
"Béo kia! Lại bắt nạt người khác nữa hả!" – một giọng nói bé con vang lên, mềm mềm nhưng vô cùng cứng rắn.
Một bé gái xinh xắn bước tới, má tròn hồng hào phúng phính, dáng cao cao so với bạn bè cùng lứa, chỉ dùng một tay đã nhấc bổng cậu bé mập kia lên.
"Chạy mau chạy mau! Ma nữ Ôn đến rồi!!!"
Nhìn lũ trẻ con hoảng loạn bỏ chạy, cô bé ấy đỡ Nghiêm Hoài dậy, bàn tay nhỏ mềm nhẹ xoa xoa đầu cậu, "Không sao chứ?"
Quất Tử
"Không... không sao." Nghiêm Hoài mím môi, mắt vẫn ngấn lệ nhưng khi nhìn cô bé thì ánh mắt lại sáng rực.
"Nghiêm Hoài, chào cậu nhé! Mình là Ôn Nhất Nặc." – cô bé cười tươi rạng rỡ, để lộ hàm răng sữa xinh xinh.
Năm đó, cậu 3 tuổi, cô 4 tuổi.
Từ ngày hôm đó, Nghiêm Hoài đã trở thành fan cuồng của Ôn Nhất Nặc.
Trong tâm trí còn ngây ngô của mình, Ôn Nhất Nặc chính là tiên nữ bước ra từ truyện cổ tích!
Tan học, về đến nhà, Diêm Hoài ngạc nhiên phát hiện tiên nữ đang ngồi trên sofa nhà mình!
"Đây là chú Ôn và cô Ôn, còn đây là con gái họ."
Mẹ Nghiêm xoa đầu con trai, thấy nó mặt đỏ tía tai, e thẹn dính lấy bé gái kia, tay nhỏ kéo nhẹ vạt áo người ta, còn lí nhí:
"Chị ơi ~"
"Tiểu Hoài!" – Ôn Nhất Nặc phấn khởi reo lên, ánh mắt sáng lấp lánh, rồi chụt một cái hôn lên má Nghiêm Hoài.
Thấy mặt và tai cậu bé đỏ bừng, Ôn Nhất Nặc cười híp mắt, khoe hàm răng sữa trắng tinh.
"Hai đứa quen nhau à?" – mẹ Nghiêm ngạc nhiên nhìn con trai nhút nhát bám dính lấy cô bé kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cai-duoi-nho-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-6-ngoai-truyen-1.html.]
"Dạ quen ạ! Chị ấy học cùng lớp với con! Hôm nay có bạn xấu bắt nạt con, chị ấy nhấc bổng bạn đó lên luôn!" – Nghiêm Hoài nói liến thoắng, mặt vẫn đỏ nhưng tràn đầy hứng khởi và tự hào.
"Haha, Nhất Nặc nhà chị ấy mà, nghịch như khỉ. Cho nó theo ông nội học võ một năm, giờ khỏe vô cùng." – mẹ Ôn cười ha hả.
"Mà con bé này còn là fan nhan sắc chính hiệu đấy, chắc thấy Tiểu Hoài nhà em xinh quá nên không nỡ để bị bắt nạt thôi!"
"Không có đâu nha! Đây là trượng nghĩa đó, anh hùng cứu mỹ nhân! Không phải mê trai!" – Nhất Nặc phồng má phản bác, nhưng vẫn tranh thủ véo má Nghiêm Hoài một cái mềm oặt.
Mẹ Ôn cười gian, liếc mắt với mẹ Nghiêm:
"Thế thì Tiểu Hoài giao cho con bảo vệ đấy, không được bắt nạt nó nhé."
"Vâng!" – Nhất Nặc hùng hồn, liền dắt tay Nghiêm Hoài kéo sang nhà bên cạnh chơi.
Cô vừa đi vừa nắm tay cậu bé nghịch ngợm, "Nhà mình ở bên cạnh đó, sang nhà mình chơi đã, chút ăn cơm rồi về."
"Vâng ạ." – giọng Nghiêm Hoài nhỏ nhẹ, mắt lén nhìn tay đang nắm của hai người, mặt lại đỏ lên.
Vậy là Ôn Nhất Nặc thu được một cái đuôi nhỏ siêu dễ thương – dính người, thích làm nũng, rất quấn quýt.
Có gì ngon sẽ để dành cho chị, có gì vui cũng phải đưa cho chị, ốm cũng muốn chị chăm, bị bắt nạt cũng muốn chị bảo vệ...
Mà nói thật, một Diêm Hoài vừa đáng yêu vừa biết làm nũng thế này, ai mà không yêu cho được?
Tóm lại Ôn Nhất Nặc không thể kháng cự nổi.
Con trai xinh đẹp nhà cô cuối cùng cũng khai sáng rồi - lại còn là với chính cô nữa chứ.
Ôi trời ơi, thật sự, ai mà từ chối nổi chứ? Hihi.
...
Thời thơ ấu trôi qua nhanh như chớp, chớp mắt cái đã đến lúc Ôn Nhất Nặc phải vào tiểu học.
Đối với bé Nghiêm Hoài suốt ngày quấn lấy chị thì chuyện này khác gì sét đánh giữa trời quang!
Chị sắp bỏ cậu lại, đi học một mình rồi! Ban ngày còn không được gặp nữa cơ!
Bé Nghiêm Hoài khi ấy còn chưa hiểu được cái đạo lý "con trai thì không nên khóc dễ dàng" (mà thật ra sau này có hiểu rồi thì trước mặt chị, vẫn là nói khóc là khóc liền).
Ngay khoảnh khắc biết chị sẽ để mình ở nhà mà đi học nơi khác, bé Nghiêm Hoài mím môi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp trong veo liền ngân ngấn nước mắt nói rơi là rơi.
Nhưng không phải kiểu gào khóc om sòm khiến người ta chán ghét đâu nhé. Mà là từng giọt nước mắt lăn dài xuống má, khóc đến đỏ cả mũi lẫn cằm, nhưng không phát ra một tiếng nào.
Chỉ nắm lấy vạt áo chị, đôi mắt hoe đỏ đẫm lệ nhìn cô, khẽ nức nở từng tiếng nhỏ xíu, khiến tim cả Ôn Nhất Nặc lẫn mẹ Ôn, mẹ Nghiêm đều nhói lên.
Ôi trời ơi~ Nhìn cái dáng vẻ tội nghiệp này xem.
Thấy Ôn Nhất Nặc ôm chặt bé Nghiêm Hoài vào lòng mà dỗ mãi không nín, bé lại còn khóc đến nỗi thở không ra hơi nữa cơ.
Mẹ Ôn vội lên tiếng:
"Trời ơi, khóc kiểu này không khéo sắp khóc hỏng người ta rồi, hay là nghĩ cách cho hai đứa học chung đi? Dù gì cũng chỉ tốn ít tiền thôi mà."
Vừa nghe thấy có cơ hội, bé Nghiêm Hoài liền ngẩng khuôn mặt đỏ ửng đang úp trong lòng chị lên, xoay người nhìn mẹ Nghiêm:
"Thật... thật hả ạ?"
Vừa nấc vừa hỏi, thấy mẹ gật đầu, cậu mới dần dần ngừng khóc, áp mặt lên hõm cổ chị, thở dài một hơi thật dài như trút được gánh nặng.
Theo tay chị dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt khóc đến lem nhem, bé Nghiêm Hoài đỏ tai xấu hổ nhìn vết ướt đẫm trên áo chị vì mình khóc.
Cuối cùng cũng thuận lợi vào học chung trường với chị, bé Nghiêm Hoài đeo chiếc cặp sách nhỏ, cùng chị vào học cùng lớp, ngồi cùng bàn, trở thành học sinh nhỏ tuổi nhất lớp và chính thức bắt đầu con đường bị "sự tàn khốc của học hành" vùi dập.