Sau nãi nãi mất, phụ mới đón trở về thành.
Ông luôn lo hung hăng thế , tìm nhà chồng.
Ta càng lo cho ông: Thi công danh nửa đời , vẫn chỉ là một tú tài nghèo!
Ba tháng ngoài mua thịt, ưng ngay Chu Tụng Niên đang phụ việc ở quầy thịt.
Phụ ở phía "đùng đùng" c.h.ặ.t xương lớn, thịt vụn bay tứ tung.
Còn mặc chiếc trường sam thư sinh sạch sẽ, yên tĩnh đó.
Vừa sách, thu tiền tính sổ, sai một đồng.
Cái vẻ văn nhã gọn gàng đó, lập tức mê hoặc .
Ta móc hai lượng bạc dành dụm mấy năm.
Ngay hôm đó tìm bà mối Vương khéo mồm nhất thành, nhất quyết gả đây.
giờ thì —
Chương phụ cứ bóng gió "mẫu gia bên con dạy dỗ kiểu gì".
Đây chẳng là chỉ thẳng mũi, mắng nãi nãi dạy ?
Nãi nãi mà , thể bật dậy từ mộ mà tát cho ông tận hai cái!
Con d.a.o c.h.ặ.t xương trong tay siết đến kêu ken két, răng cũng nghiến ken két theo.
Nhớ nãi nãi năm xưa để bảo vệ .
Một dám đối đầu với cả thôn, bao giờ sợ hãi.
Mỗi bước mỗi xa
Hiện giờ bà cụ còn, để lão chương phụ câm như hến mắng nhiếc ư?
Sau khi nghiến răng ken két, trong lòng bắt đầu suy tính: Hôm nay nếu tay đ.á.n.h chương phụ, Tụng Niên nổi giận với ?
Xí, mặc kệ!
Nếu dám đỡ cho phụ —
Đánh luôn cả !
......
lúc .
Chu Tụng Niên bước tới một bước.
Giọng cao, nhưng lộ sự giận dữ hiếm thấy:
"Phụ , rõ ràng năm đó Đại bá mẫu chê ăn nhiều, Vương đồ tể bao ăn bao ở, mới vội vàng đẩy ."
Môi chương phụ mấp máy, cứng họng thốt một chữ nào.
Tụng Niên đầu , ánh mắt dịu dàng hơn:
"Tĩnh Xu chỉ lấy đồ của nhà , nàng sai.”
“Dù cho thuở nhỏ đại bá ơn với , nhưng bao nhiêu năm nay cũng trả hết , còn Tĩnh Xu, càng nợ nhà ông một phân nào.”
“Phụ đều là một nhà, nhưng khi bọn họ trộm đồ, bọn họ coi nhà là một nhà !"
Chương phụ bắt đầu xổm rít t.h.u.ố.c lào, triệt để lên tiếng nữa—
Lời của nhi t.ử chạm tim của ông , giận hổ.
Cái mặt của lão t.ử chẳng giấu .
Ta thấy nam nhân của bảo vệ , trong lòng ngọt ngào.
Nam nhân sách cũng uổng phí, còn phân biệt trái!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-nha-nay-ta-la-ke-gan-da-nhat/chuong-2.html.]
Thôi thôi, tạm thời đ.á.n.h nữa.
Nhất thời vui vẻ.
Tay yên phận, nhịn lén nhéo m.ô.n.g một cái.
Hắn "ai dô" một tiếng.
Mặt của đỏ từ tai đến cổ, thẹn thùng như một đại cô nương.
Ta ha ha lớn, vung con d.a.o c.h.ặ.t xương:
"Đi! Cả nhà cùng , đòi nợ nào!"
Tụng Niên bước nhanh theo .
Bà mẫu và tiểu cô t.ử cũng lấy hết can đảm, lon ton chạy theo sát.
Chương phụ quanh, trong sân trống trơn chỉ còn ông .
Đành thở dài, lắc đầu cũng theo đoàn.
Cứ như —
Cả nhà chỉnh tề, hừng hực khí thế thẳng tiến đến nhà đại bá!
Nghe bà mẫu , nhà đại bá bọn họ kiếm ăn dựa ruộng đồng.
mắt, cái nhà ngói xanh lớn sân , trông còn giàu hơn nhà chồng nhiều!
Ta chẳng thèm cửa, cứ ngay cổng nhà ông .
Chống nạnh, dắt giọng hét lớn:
"Đều đến xem đến xem nào! Cái nhà nghiện cuỗm đồ của khác ! Cái mặt còn cần nữa ?"
......
Ta mở lời mắng, chương phụ sốt ruột giậm chân định chạy đến can ngăn.
bà mẫu và tiểu cô t.ử kéo ông , mỗi một bên.
Hai tròn mắt , hoảng sợ khâm phục!
Ta thấy ngoài sân vây kín một vòng hóng chuyện.
Người trong nhà vẫn co rúm lên tiếng, lửa giận "phừng" lên.
Ta móc túi lấy hạt dưa tiện tay chộp , chia cho mấy thẩm t.ử trông vẻ hăng hái nhất:
"Mấy thẩm t.ử phán xét ! Nhà hôm qua trộm— Đại bá mẫu là lấy chút thức ăn, mà cuỗm luôn nửa con heo sống trong bếp nhà ! Nhà ai lấy thức ăn mà lấy thịt heo sống? Đây là thổ phỉ !"
Chu thẩm t.ử trố mắt : "Nửa con heo? Phải hai lượng bạc chứ? Đại bá mẫu nhà ngươi mà tay !"
Ta lén véo một cái, nước mắt rơi ào ào: "Đâu chỉ thế! Hai mươi lượng tiền lễ thu hôm qua, chiếc vòng bạc bà mẫu mới đ.á.n.h cho , hai tấm vải bông mịn trong đồ hồi môn, mất sạch!"
Trong đám lập tức tiếng kinh hô:
"Thảo nào! Hôm qua thấy tức phụ của Diệu Tổ lén lút che cổ tay— Thì là một ổ trộm cắp!"
Lưu thẩm t.ử ở sát vách nhổ vỏ hạt dưa: "Còn Diệu Tổ nhà ông từ bé là tay trộm cắp, hồi nhỏ trộm trứng gà nhà bắt năm sáu !"
Thấy vây quanh càng lúc càng đông, gân cổ lên hét: "Mọi cẩn thận! Cùng một thôn cả, nhà ai mất đồ..."
"Câm miệng!"
Một nam nhân béo từ trong nhà xông , chỉ mà mắng.
Chính là Chu đại bá gia!
Lão rùa rụt cổ cuối cùng cũng chịu !