Sáng sớm hôm sau, bên ngoài thôn có mấy chiếc xe cảnh sát bao vây.
Trong thôn xảy ra vụ án g.i.ế.c người nghiêm trọng.
Con trai của Viên lão Tam, Viên Vĩ, đã chết. Hắn ta c.h.ế.t trên giường tân hôn của chính mình trong đêm tân hôn, bộ phận s.i.n.h d.ụ.c bị cắt nát, nằm trong vũng máu...
Hiện trường chỉ còn lại t.h.i t.h.ể của Viên Vĩ, và một chiếc điện thoại di động.
Trong điện thoại có một đoạn video.
Nhìn thấy nội dung trong video, tất cả mọi người đều kinh hoàng...
Bây giờ, đoạn video này cũng được đặt trước mặt tôi.
"Nói đi, chuyện này là sao?" Một vị cảnh sát trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị, nhấn nút phát trên điện thoại.
"Mày buông tao ra! Đồ súc sinh, Viên Vĩ, mày sẽ không được c.h.ế.t yên đâu!"
"Hì hì hì, mày cứ giãy giụa đi, mày càng giãy giụa tao càng hưng phấn! Nếu mày thấy một mình tao không đủ kích thích, vậy mấy anh em mình cùng lên có được không?"
...
Tôi ghét bỏ quay đầu đi: "Còn chưa rõ sao? Bọn chúng trói tôi lại, muốn xâm hại tôi, thứ này tại sao còn phải bắt tôi xem lại một lần nữa?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Cảnh sát thở dài, kéo video lùi lại: "Nhưng bọn chúng đã không thành công. Ngay vào lúc nguy hiểm nhất của cô, có một người đàn ông mặc đồ đen xông vào, đ.â.m một nhát vào lưng Viên Vĩ, sau đó điện thoại rơi xuống gầm giường, thì không quay được gì nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/buoc-qua-bong-toi/chuong-4.html.]
"Nói đi, sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua, tôi liền cảm thấy lạnh toát cả người, toàn thân run rẩy: "Tôi, tôi không nhớ rõ nữa."
Cảnh sát nheo mắt: "Không nhớ rõ sao? Cô phải nghĩ cho kỹ, bây giờ Viên Vĩ đã chết, động cơ của cô là lớn nhất, cô không muốn sớm gột rửa hiềm nghi sao?"
Tôi trừng mắt nhìn thẳng vào anh ta: "Thưa cảnh sát, anh có thể đi điều tra một chút, người nhà họ Viên là lũ đầu gấu ở đây, số người bị bọn họ đắc tội nhiều không kể xiết. Nếu nói về động cơ g.i.ế.c người, e rằng một nửa số người trong làng đều có, sao lại cứ nhất định truy vấn một mình tôi?"
Dù anh ta nói thế nào, tôi cũng không nói thêm một chữ nào nữa. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể bất lực lắc đầu: "Thôi được rồi, hôm nay cứ thế đã. Nếu cô nhớ ra gì thì gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
Tôi không muốn trả lời, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, cảnh sát lại đi điều tra khắp nơi, hỏi rất nhiều người. Mãi đến chiều, tôi mới có thời gian ở một mình.
Sợ có người theo dõi, tôi đã vòng đi vòng lại mấy vòng trong thôn, rồi mới lên núi sau. Lại rẽ vài khúc cua, dừng lại trước cửa chuồng heo cũ của nhà tôi. Tôi huýt sáo về phía chuồng heo, rồi khẽ gọi: "Bố, bố mau ra đi."
Bố tôi lưng còng, chật vật bò ra từ sau đống đá vụn. Trên tay, trên quần áo của ông dính đầy bùn đất, vết thương và cả... máu. Mắt tôi lập tức đỏ hoe: "Bố, sao bố lại đến đây?"
Bố tôi cũng nghẹn ngào: "Bố lo con gặp chuyện, con đi lâu quá bố thật sự không yên lòng, ban đầu muốn đi xe buýt về, nhưng vé xe ngày hôm đó đã bán hết, bố chỉ có thể thuê xe đến, khi đến nơi trời đã tối rồi. Gửi tin nhắn cho con cũng không thấy trả lời, bố sợ con gặp nguy hiểm, nên lén lút đến nhà mới, không ngờ vừa đúng lúc gặp bọn chúng..."
Đúng vậy, tôi đã nói dối, người đàn ông mặc đồ đen trong video, chính là bố tôi.
Vì không muốn bị Trương Tú Phân nhận ra, nên bố tôi đã luôn đội mũ và đeo khẩu trang sau khi vào làng.
Gặp lúc tôi gặp nguy hiểm, ông lòng nóng như lửa đốt, lập tức xông vào, đ.â.m Viên Vĩ một nhát. Nhưng nhát đ.â.m đó không chí mạng, Viên Vĩ lập tức nhảy dựng lên, đám đàn em của hắn ta cũng xông lên, ẩu đả với bố tôi. Tôi hoảng hốt vô cùng, muốn xông lên giúp đỡ, nhưng không biết bị ai đá một cú, rồi ngất đi.
Đến khi tỉnh lại, Viên Vĩ đã là một xác chết.