Bụng Mỡ Là Bụng Phúc - Chương 9. Bé Mỡ Quyến Rũ?

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:21:29
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy lắp bắp mãi vẫn nên câu, Trần Cẩn Ngôn dụi mắt, lấy tỉnh táo, xếp bằng thành khẩn: “Thực xin , là sai .”

hít một thật sâu: “Anh sai ở ?”

Anh: “ ở chỗ, nên nhéo bụng em bất chấp như thế, thấy là nhéo, cả trong mơ cũng vẫn nhéo thêm.”

: “Quạc quạc.”

“Em đuổi ngoài hả?” Vẻ mặt Trần Cẩn Ngôn nghiêm túc.

Mặt càng đỏ hơn, tức chếc luôn đó.

Nhìn sắc mặt , bật , mắt như như liếc phần bụng lộ ngoài của . chọc điên, lấy gối đáp thẳng mặt tên cợt nhả .

Trần Cẩn Ngôn khỏi phòng, mang theo cả lòng tự trọng của . Anh rời hổ mà vì công ty việc đột xuất, .

Đến nửa đêm, về. Lúc , đang ở trong phòng khách xem TV, cửa đột nhiên mở , xông , suýt chút nữa dọa chếc.

“Thư Niệm Niệm, đồ vô tâm vô phế!”

Trần Cẩn Ngôn , cả phòng khách bỗng chốc nồng nặc mùi rượu.

“Trần Cẩn Ngôn, uống rượu đấy ?”

nép ghế sofa với vẻ mặt chán ghét.

“Ừm…” Anh cất giọng mơ hồ, đột nhiên nhào xuống chân ghế sofa nơi đang , ôm chặt đùi , gào lên: “Niệm Niệm, em gọi cho ?”

câm nín, vì gọi cho ?

“Niệm Niệm, hu hu hu, em ? Nói chuyện với mà…”

gì chứ?”

Thật chịu nữa , Trần Cẩn Ngôn đang điên cuồng lắc đùi !

 

“Nói cho ,” Anh say mèm, ngước bằng ánh mắt đáng thương: “Mấy tên đàn ông khác vợ, bạn gái gọi điện giục về nhà, nhưng em gọi cho ? Em gọi cũng , nhưng một tin nhắn WeChat cũng .”

Nhìn dáng vẻ say khướt của , nhịn .

" bạn gái của , tại gọi cho ?"

“Em là bạn gái của ?" Trần Cẩn Ngôn xong, đôi mắt to lộ vẻ nghi hoặc, "Anh... vẫn tỏ tình với em ?"

khoanh tay ngực, rõ ràng từng chữ: “Anh tỏ tình, nhưng chấp nhận.”

“Tại chấp nhận?”

Bộ dạng say rượu của Trần Cẩn Ngôn đáng yêu. Thân cao mét tám nhưng bệt đất, đôi mắt đen láy, long lanh ngước , trông giống con cún to xác bỏ rơi .

“Là vì trai ? rõ ràng ai cũng bảo . Niệm Niệm, tại em từ chối? Sao em thích ?”

“Ừm…” nhất thời nghĩ lý do. Chẳng lẽ bảo lúc đó tin ông trời thật sự ban cho một chiếc bánh ngọt ư?

mà… lúc đây, thật sự trai…

Mái tóc rối, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt, áo sơ mi mở bung mấy cúc, để lộ xương quai xanh và phần n.g.ự.c quyến rũ…

Cái tên thật sự hề lo sẽ biến thành sói ăn thịt ?

“Niệm Niệm, em gì? Nói …”

Trần Cẩn Ngôn cứ như con cún oan ức, cất giọng trầm buồn, hai mắt đỏ hoe, đến cả phần gáy cũng hồng.

Nhìn cảnh mắt, hít một thật sâu, dời tầm mắt : “Ờ thì… vì là sếp, cứ nghĩ đang tìm cách chỉnh đó.”

“Anh hề ý định chỉnh đốn em!” Trần Cẩn Ngôn dựa đùi , khẽ chạm bé Mỡ nơi bụng , khiến nửa tê dại: “Anh thích em từ lâu , thích từ bé đến lớn, thậm chí thời gian bao nhiêu cũng đủ để thích em. Thử hỏi thể áp đặt những điều vô lý với em ?”

Nói xong, cọ mặt đùi , hai tay vòng qua ôm eo .

“Niệm Niệm, nếu bây giờ tỏ tình , liệu em từ chối ?”

Nhìn sâu đôi mắt chân thành của , nhất thời mờ mịt, hiểu ý gì.

“Niệm Niệm, đừng từ chối , ? Anh thực sự thích em. Em thử hẹn hò với ?”

“… .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bung-mo-la-bung-phuc/chuong-9-be-mo-quyen-ru.html.]

Có lẽ mùi rượu thoảng trong khí cho say , hoặc là dụ dỗ bởi màn đại hạ giá bản của đàn ông mặt, tóm đồng ý .

Còn kịp định thần thì một bóng thoang thoảng mùi rượu phủ đầu . Ngẩng đầu lên , khuôn mặt trai say xỉn của Trần Cẩn Ngôn xuất hiện mắt, ánh mắt đủ tư vị. Hồi lâu , đưa tay ôm lòng, giọng khàn khàn: “Niệm Niệm, ?”

“Ừ.”

Lời dứt, một nụ hôn mát lạnh rơi xuống môi, mang theo sự trân trọng, an ủi, cùng sự vương vấn, quấn quýt trong đêm đông.

“Niệm Niệm, thích em. Anh thích em từ lâu ... Niệm Niệm, Niệm Niệm của ..."

Giọng trầm khàn của ngừng cất lên, tê tê dại dại chạm tim , khiến như trầm luân đó…

Sáng sớm ngày hôm , bộ n.g.ự.c trần rắn chắc mặt, cảm nhận rõ cơ bụng tám múi, trầm mặc. Nhớ lầm thì đêm qua đồng ý để hôn nhỉ? Thế vì phát triển thành bước ?

“Chào buổi sáng.”

Trần Cẩn Ngôn mở mắt , dùng sức hôn lên mặt , hai mắt long lanh niềm vui.

chớp mắt cố nhớ chuyện gì nhưng kết quả.

“Em đói ?”

“Không đói.”

đói.”

“Đói thì tự dậy mà ăn .”

“Anh ngoài ăn.”

 

“Trần Cẩn Ngôn! Đồ lưu manh.”

dụ dỗ nữa !

Nếu đêm qua là một đêm thức khuya mê sảng thì sáng nay là thế nào? Là tập thể d.ụ.c buổi sáng ?

Dậy sớm xong triền miên thoả mãn ?

“Niệm Niệm, hối hận ?”

Nhìn đờ đẫn giường, Trần Cẩn Ngôn bất bình hỏi . chớp mắt, chút mệt mỏi: “Không, em chỉ đang nghĩ tại hôm qua nồng nặc mùi rượu nhưng trong miệng mùi gì?”

Vừa xong, biểu cảm của cứng đờ, vội ôm chặt lấy .

“Trần Cẩn Ngôn, giả vờ say?”

đầu , im lặng phán xét.

Anh chớp mắt, im lặng một lúc cúi xuống hôn nữa.

Đồ choá , biến !

Mãi tận , mới đêm đó Trần Cẩn Ngôn giả say là do dì Trần và hiến kế. đợi đến khi sự thật thì của một đứa nhóc .

, hình phạt dành cho vẫn là quỳ bàn phím cả đêm.

Có một ngày khi kết hôn, thình lình hỏi : “Sao thích em?”

Theo giá trị tài sản ròng lúc bấy giờ của Trần Cẩn Ngôn, dư sức kiếm hàng chục cô bạn gái.

Anh hôn lên má một cái: “Bởi vì vẫn luôn ghi nhớ, phụ nữ của một chiếc phao bơi xinh xinh dễ nhéo lắm.”

:???

“Em giảm cân!”

Trần Cẩn Ngôn đẩy từ giường dậy, ánh mắt tối sầm, “Muốn giảm cân?”

“Phải!”

“Vậy giúp em.”

Kể từ đêm đó, còn giảm cân nữa.

Trần Cẩn Ngôn cũng sinh thói quen mới, lúc ngủ cứ nhéo nhéo cái bụng mỡ của thì mới ngủ ngon. Theo lời thì: “Anh tốn bao công sức mới nuôi béo bé Mỡ quyến rũ của vợ, nên vợ thể nào bắt từ bỏ nó !”

(Hoàn văn) 

Loading...