Dưới sự thúc ép liên tục của dì Trần, và dì trở thành bạn bè WeChat. Nhìn vòng bạn bè ít đến t.h.ả.m thương của , dì trở câu hỏi ban đầu: “Niệm Niệm đáng yêu, con bạn trai ?”
Dì hỏi xong, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, vội lắc đầu: “Không… ạ. Con kết bạn nhiều vì bận công việc, thời gian ạ.”
“Cái gì cơ?” Nghe thấy , sắc mặt của dì lập tức đổi, cầm mấy quả cam bàn ném về phía Trần Cẩn Ngôn: “Trần Cẩn Ngôn! Con ông chủ kiểu gì mà giao cho con bé nhiều việc đến nỗi chạy deadline quên cả tìm bạn trai hả? Thật đúng là thể thống gì!”
“Con hề.” Trần Cẩn Ngôn nhặt quả cam lên, bình tĩnh bóc vỏ: “Hơn nữa, con là sếp, mới thất tình, tại em thể an ủi sếp của bằng việc bạn trai nhỉ?”
Không thì thôi, , bầu khí cũng trở nên kỳ lạ. Mặt dì Trần đỏ bừng: “Con… con trai… thất tình ?”
“Vâng.” Trần Cẩn Ngôn nhét quả cam bóc sạch vỏ tay , ánh mắt trêu choc: “Trước khi về nghỉ lễ, con tỏ tình với . Kết quả là thất tình ngay từ câu tiên.”
Không đang đấy chứ? Không, chắc !
tự lừa dối bằng cách nhét cam miệng và giả vờ gì.
“Sao thế ?” Dì Trần thở dài, giọng điệu tức giận: “Con trai của như thế, tại cô gái đó thích con?”
“Con .” Anh cầm một quả cam khác lên, tiếp tục bóc vỏ: “Có lẽ là vì con mời ăn bữa cơm đó ngon chăng? Hoặc cũng thể là do áo khoác của con đủ ấm?”
"Khụ khụ khụ khụ..." Lần thật sự là nghẹn chếc !
"Sao em bất cẩn thế? Không ai cướp của em , cứ từ từ thôi." Anh đặt quả cam bóc vỏ xong lên bàn, đó rót cho một cốc nước.
“Không… cần .” ho sặc sụa, nước mắt trào , cốc nước trong tay mà dám nhận.
Ahuhuuu kiếp xin hãy cho thoát cảnh mù mặt mà!
“Haiz… ngốc quá, mà em thể sống đến bây giờ nữa.” Sau khi hơn, Trần Cẩn Ngôn nhét khăn giấy tay , đôi mắt đầy vẻ bất lực.
Bữa ăn khiến phát ốm, chỉ đối mặt với dì Trần đang tươi đon đả mà còn bà già ghét bỏ mắng , quan trọng hơn là bên cạnh còn ông chủ nữa!
Đê ma maaaa, bây giờ xin từ chức liệu còn kịp ?
Cuối cùng cũng đợi đến lúc dì Trần chuẩn về, đon đả nở nụ thật tươi chào tạm biệt dì. Mất kha khá thời gian, dì Trần thật sự rời , vui vẻ nhà, phát hiện Trần Cẩn Ngôn vẫn còn đang ghế, chuyên tâm bóc cam.
choáng váng: “Sao vẫn còn ở đây nữa?”
Anh nhướng mày, nhét quả cam tay , nhếch miệng : “Vừa nãy ăn cơm em ? Hai rủ du lịch , lo lắng nên gửi gắm cho em, nhờ em chăm sóc.”
Dấu chấm hỏi bay đầy đầu . Có chuyện như ?
“Không thật ?” Trần Cẩn Ngôn nhướng mày, hai chân duỗi dài, cất giọng lười biếng: “Không cũng vô dụng, họ sân bay . Thư Niệm Niệm, thời gian , mong em chiếu cố chút nhé.”
Mỹ nữ sốc, nhầm. Mỡ nữ sốc, lệ tràn tim!
Mẹ già kính yêu của con, thể yên tâm giao trứng cho ác, để con ở nhà một cùng với đàn ông ? Mẹ quên con là con gái hả ơi?
“Thư Niệm Niệm!”
“Hả?” thầm, ngước mắt lên khuôn mặt trai của .
“Ha~.” Trần Cẩn Ngôn nhịn , đưa tay xoa tóc , đó đưa cho một phong bao lì xì cũng dày kém: “Chi phí ăn uống.”
“Được…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bung-mo-la-bung-phuc/chuong-6-mo-nu-soc-le-tran-vao-tim.html.]
rưng rưng nước mắt nhận hồng bao, vì chịu nổi vẻ trai của mà chủ yếu là vì cho quá nhiều!!!
Chăm sóc cho Trần Cẩn Ngôn ư?
, một đứa con gái lười chảy thây, phân biệt gạo với muối, giao cho trọng trách chăm sóc ai đó ? đang mơ thôi đúng ?
Ăn xong bữa trưa, nhốt trong phòng và bén mảng ngoài. Đừng hỏi đói , chỉ là ngượng ngùng khiến dám ngoài.
“Cốc cốc cốc.”
Đang chăm chú xem phim, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến giật .
“Em đang gì trong đó thế? Ra đây ăn .”
Giọng dễ của Trần Cẩn Ngôn cất lên, sờ bụng, nghĩ đến cảnh tượng hổ, cuối cùng vẫn mở cửa .
“Phì…” Nhìn mái tóc rối bù của , bật .
chạy trốn !
“Anh em nữa.” Trần Cẩn Ngôn nắm tay : “Anh em chạy mất. Dũng khí từ chối hôm của em biến mất ?”
Nói xong, dẫn phòng bếp. Một mùi thơm ngào ngạt nức mũi, bàn bày ba món ăn nấu xong, đều là những món thích nhất.
Ngồi bàn, Trần Cẩn Ngôn gắp cho một cái đùi gà. gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn.
Phải thừa nhận một điều là kỹ năng nấu nướng của .
“Ngon ?”
“Ngon.”
Ngon hơn Lưu nhà nấu nhiều lắm.
“Em thấy ngon là .” Anh , nụ ôn hoà hiền lành khác ông hàng xóm là bao.
“Anh thực sự khác so với vẻ ngoài ở công ty.” Có lẽ mê hoặc nên mới những gì trong lòng .
"Thật ?" Trần Cẩn Ngôn nheo mắt , nghiêng tới mặt : “Vậy em thấy lúc ở công ty bây giờ trai hơn?”
nghĩ ngợi: “Đều .”
“Ừ.” Anh , “Xem dốc sức mị hoặc cũng vô ích.”
:???
là Trần Cẩn Ngôn thật . vẫn hiểu , chẳng lẽ chúng quen lâu ?
“Đừng chằm chằm thế, hai chúng thật sự quen lâu .”
sốc nặng: “Anh thể suy nghĩ của ?”
“Không.” Trần Cẩn Ngôn lắc đầu, “ em nghĩ cái gì cũng hết mặt cả .”
: “…”