Bụng Mỡ Là Bụng Phúc - Chương 4. Người Quen Hay Lạ?

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:07:38
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy hồi lâu động đũa, Trần Cẩn Ngôn buồn : “Em còn ngơ ngác cái gì? Ăn , ăn xong sẽ đưa em về nhà.”

“Vâng.” cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Xấu hổ cũng . Đằng nào cũng hổ , ăn no bụng , lấy sức hổ tiếp.

Bởi vì những lời ban nãy của Trần Cẩn Ngôn, suốt cả bữa ăn ăn len lén liếc . Anh vẻ đói, trong bữa ăn động đũa mấy . chắc nhưng cũng dám hỏi. Từ đầu tới cuối bữa ăn, thêm lời nào với nữa. Thái độ hờ hững, xa lạ khiến cảm giác những lời ban nãy chỉ là do tự tưởng tượng mà thôi.

Ăn xong, lẽo đẽo theo xe.

“Cảm ơn vì chiếc áo.”

Trước khi xuống xe, dè dặt gửi trả chiếc áo khoác. Trần Cẩn Ngôn chăm chú hồi lâu, đó bình thản : “Em cứ cầm đó , nhiệt độ ngoài trời giảm , cẩn thận cảm lạnh. Áo để trả cũng .”

gật đầu, nhẹ nhõm thở phào, xem công việc vẫn giữ , sa thải .

“Vào nhà . Tắm nước nóng, đó nghỉ ngơi thật nhé.”

Giọng của vẫn ôn hoà. Nếu lý trí nhắc nhở hai chúng cùng một thế giới, e là sẽ thật sự rung động với mất.

Là ai dạy trở thành một đàn ông hấp dẫn như chứ?

“Vâng ạ.” đáp, mở cửa xe chậm rãi nhà.

“Thư Niệm Niệm.”

Còn hai bước gọi tên . Quay , Trần Cẩn Ngôn đang dựa cửa xe, ánh mắt như lửa đốt chăm chú .

“Chúc em một năm mới hạnh phúc.”

“Anh cũng ạ.”

 

Sau cuộc họp thường niên, bộ nhân viên sẽ một kỳ nghỉ lễ dài. Thu dọn đồ đạc về quê, nhanh chóng quên béng chuyện hôm đó.

“Niệm Niệm! Về nhà cũng cái gì cho giống sống ? Cả ngày cứ ườn như cá ươn, chẳng chịu ngoài tìm bạn trai gì cả. Nói xem con về đây gì?”

Kể từ khi về nhà, mỗi ngày trôi qua luôn tiếng già càm ràm bên tai, bình thản nhét một miếng khoai tây chiên miệng, giả vờ như thấy gì.

Quên , nghỉ lễ, về quê đều như thế ?

Ngày đầu tiên về nhà, con chính là báu vật. Ngày thứ hai, thứ ba, con là cỏ cây, hoa lá. Tới ngày thứ N, con chỉ là bịch rác bỏ .

Xin , đây quen ha ha.

"Thư Niệm Niệm!" Không nhận câu trả lời của , già bực bội, đẩy cửa phòng : “Mẹ đang chuyện với con đấy? Không thấy ?”

xoa xoa lỗ tai: “Xin yêu, con rác quen .”

Mẹ Lưu nhà ngờ con gái trả lời như thế, sững sờ hồi lâu, tay run run chỉ thẳng mặt mãi mà gì… Cuối cùng tống cổ đường cùng với mấy túi rác thật!

“Haiz~ ngờ cơ hội trải qua cảm giác vô gia cư ở tuổi trung niên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bung-mo-la-bung-phuc/chuong-4-nguoi-quen-hay-la.html.]

thở dài, tay xách rác xuống cầu thang.

“Thư Niệm Niệm?” Một giọng ấm áp dễ đột nhiên vang lên bên tai .

"Ừm?"

ngẩng đầu lên, mặt là một đàn ông cao ráo, mặc một chiếc áo khoác màu nâu cắt may khéo léo tôn lên vòng eo tuyệt , mang cảm giác sang trọng, quyến rũ. Phần tóc trán rũ xuống, đôi mắt, lông mày , môi nở nụ hiền lành vô hại như mấy em trai hàng xóm.

Sao mang nét vô hại hảo đến thế nhỉ?

Chớp chớp mắt, hiểu vì cảm thấy đàn ông mặt chút quen mắt, nhưng gặp ở . đành hỏi: “ là Thư Niệm Niệm, là…?”

“Em nhớ ?” Người đàn ông thốt lên kinh ngạc.

“Ờ… xin , thực sự nhận …”

Bệnh mù mặt khiến hổ bao từ bé tới lớn.

“Thật?” Người đàn ông bật : “May là em cố ý bơ .”

Nghe giọng điệu vui mừng của , sửng sốt, còn kịp hỏi: “Em định ?”

“Vứt rác.” giơ túi rác trong tay lên, đó muộn màng phát hiện bộ đồ ngủ bông màu hồng

Má ơi, nếu đột nhiên xuất hiện một trai thì đồ ! Dẫu cho thể kết hôn với soái ca nhưng vẫn là một mỹ nữ xinh chỉnh tề chứ!

“Rất dễ thương.” Người đàn ông dường như đoán suy nghĩ của , mỉm xoa đầu , đó nhận lấy túi rác từ tay : “Đi thôi, cùng em vứt rác.”

“Cái cần !”

đưa tay định giật túi rác. Anh nhanh tay nâng túi rác lên cao, nhón chân mãi vẫn thể nào lấy .

Có lẽ cả đời , rác thể nào tưởng tượng sẽ ngày nó tranh mang vứt như bây giờ.

"Đi nào."

Người đàn ông đó tự nhiên, một tay xách rác, một tay cầm ống tay áo kéo .

theo bóng lưng của , càng càng bối rối. Điên mất thôi, đây là ai cà?

Rác vứt xong nhưng tay đang nắm ống tay áo của đàn ông thì vẫn buông. Anh cứ thế dẫn về nhà. sợ hãi, đây là ai trời ơi? Sao cứ dẫn phăm phăm ? về nhà mà?

Ôm một bụng nghi vấn, cuối cùng cũng đến cửa nhà , khi đang định lời tạm biệt với đàn ông thì thấy trong nhà tiếng náo nhiệt. Mở cửa , một phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đang vui vẻ với .

“Ôi là Niệm Niệm ? Càng lớn càng xinh gái quá.”

Vừa thấy , phụ nữ với vẻ ngoài xinh và khí chất tao nhã càng rạng rỡ hơn, đến gần .

:???

 

Loading...