Ban sáng ở trong khách sạn dùng máy sưởi ấm nên để ý lắm, bây giờ bước khỏi cửa, mới nhận hôm nay trời lạnh, gió lạnh buốt quất mặt đau rát. Cũng may là trời mưa.
dựng cao cổ áo len, hối hận, lúc khỏi nhà xem dự báo thời tiết . Giờ còn cách nhà mười phút, một chiếc áo len mỏng thật sự trụ nổi.
Lại nghĩ đến việc mất cơ hội ở khách sạn năm nổi tiếng ăn buffet no căng bụng chỉ vì thất lễ với sếp tổng, lòng rỉ máu.
Hàu nướng, bạch tuộc, tôm càng, cá hồi, …
Ôi ơi, con gái yêu quý của việc bên ngoài nhiều năm , những kiếm tiền mà thậm chí còn một bữa ăn t.ử tế!
“Bíp bíp…”
Đằng tiếng còi xe, ngoảnh , là một chiếc ô tô màu đen mang nhãn hiệu gì đó mà .
cau mày, chút bối rối, đang vỉa hè, chắn đường mà tự nhiên “bíp bíp”?
Dẫu , vẫn bước hai bước tránh sang một bên nhường đường .
“Thư Niệm Niệm.”
“?”
, cửa sổ chiếc xe màu đen hạ xuống, lộ một khuôn mặt tuấn tú. Là Trần Cẩn Ngôn?
Tại đàn ông ở đây? Không còn đang ở sân khấu ? Theo tận đây chẳng nhẽ là để thông báo sa thải ?
Thấy dừng , Trần Cẩn Ngôn nhếch miệng , ngoắc ngoắc ngón tay với .
: “…”
Ông chủ mà thì ?
Nhân viên quèn là rưng rưng nước mắt bước đến gần chiếc xe: “Sếp tổng… chuyện… gì ạ?”
“Không gì. Chỉ là xong về chỗ mới phát hiện em mất tích, còn tưởng em đang chọn món , ngờ gặp em ở đây.”
Ôi, lòng nhẹ nhõm hơn một chút, hên ghê, đuổi theo để đuổi việc .
“Ban nãy em đói bụng ? Sao xong thì em về?”
Trần Cẩn Ngôn vẫn tiếp tục quan tâm nhân viên. chột , vô thức túm chặt góc áo.
Biết giờ? Cũng thể huỵch toẹt là bỏ chạy vì sợ sa thải?
“Là vì đồ ăn trong đó hợp khẩu vị em ?”
Trần Cẩn Ngôn vẫn chu đáo nghĩ cho một cái cớ. cảm động rưng rưng nước mắt: “À… ừ… sếp tổng thật là thông minh…”
“Ha~” Anh , trong ánh mắt ý vị sâu xa thể hiểu .
“Em lên xe . Hôm nay trời lạnh lắm, em mặc ít áo như , dễ cảm lạnh.”
Quả là một vị lãnh đạo , vô cùng quan tâm đến cấp , miệng , tay mở cửa ghế lái phụ cho .
phân vân giữa ranh giới của việc lạnh chếc với nghèo chếc, cuối cùng quả quyết bước lên xe.
Vừa lên xe, cảm thấy cả như sống dậy, ông chủ là ông chủ, dù hiểu cách trang trí trong xe vẫn cứ thấy phong cách thật tuyệt vời! Xe còn mùi thơm nữa chứ, một kiểu mùi dễ chịu, khác với mùi nước hoa hăng nồng dành cho xe ô tô thường thấy.
trong xe thấy nước hoa, chẳng lẽ... mùi thơm đó là của sếp?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bung-mo-la-bung-phuc/chuong-2-cai-bung-khong-biet-xau-ho.html.]
im lặng liếc mắt Trần Cẩn Ngôn, vô tình chạm ánh mắt của .
: “…”
Lại tự tìm đường chếc !
“Em đang định ? đưa em .”
Trần Cẩn Ngôn bật giả vờ loay hoay tìm thắt dây an .
“A?” cài dây an xong: “… về nhà.”
“Về nhà?” Anh nhả vô lăng, chăm chú : “Không ở ăn ?”
“ đói.”
Chả rùng khi bắt gặp ánh mắt của đàn ông .
“Ọt ọt ọt…”
Bụng thật chọn lúc biểu tình! Cái bụng hổ ! Còn thì hổ gần chếc, chỉ đào một cái hố chui xuống.
“Ha~” Trần Cẩn Ngôn khẽ. ngẩng đầu lên , như như liếc bụng , hỏi : “Em thật sự đói ?”
nhanh chóng che bụng , hai má đỏ bừng lan tận mang tai.
Bụng ơi là bụng, con thể cho chút xíu mặt mũi con? Sao mà cứ hổ miết nè?
“Thân là sếp, em là nhân viên lâu năm mà ăn bữa tiệc liên hoan cho đàng hoàng là của . Như , sẽ mời em, nên để bụng đói về .”
đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Không, , ..."
“Coi như là lời xin muộn vì tự ý nhéo bụng em .”
Trần Cẩn Ngôn nữa, tập trung lái xe.
im lặng ôm bụng dám gì, nhịn liếc mắt .
Phải thừa nhận là Trần Cẩn Ngôn thật sự trai, đặc biệt là lúc nghiêm túc lái xe, toát vẻ đàng hoàng, đắn.
Một như thể mời ăn tối ư?
Hê hê, tuyệt đối kiểu não yêu đương, thể tưởng tượng là sếp theo đuổi khi chủ động mời ăn tối.
Nói , bữa cơm chắc là bữa cơm chia tay.
“Em ăn gì?” Trần Cẩn Ngôn hỏi , tay lái xe rẽ sang dừng ở một con phố bộ nổi tiếng.
“Gì cũng ạ.”
Cơm chia tay ăn gì quan trọng. Cái quan trọng là phần thưởng cuối năm kìa.
“Ếch ? Ở đây một nhà hàng chuyên món ếch khá ngon.”
“Được ạ.”
“OK.”
Bụng đang đói, trai mời ăn, mà từ chối thì còn là con nữa ?