Năm lớp 9 tới mang theo áp lực nặng nề của kỳ thi chuyển cấp. Đối với một cô gái coi việc học là con đường duy nhất để thoát khỏi cái nghèo và sự định kiến như cô, đây là thời điểm cô vùi đầu sách vở nhiều hơn bao giờ hết. Thế nhưng, sức khỏe định hơn cùng sự trưởng thành về tâm lý giúp cô dần rũ bỏ lớp vỏ bọc gai góc. Cô bắt đầu mở lòng, thi thoảng còn tham gia những câu chuyện phiếm của bạn bè, dù gương mặt vẫn phảng phất nét buồn man mác đặc trưng.
Trong lớp cô một bạn nam cực kỳ hài hước và là "cây hài" của khối. Cậu bạn thường xuyên bày trò trêu chọc khiến ngay cả một khó tính như cô cũng bật .
Một buổi chiều tan học muộn, khi nắng quái bắt đầu ngả sang màu vàng sẫm, cô đang gần cửa lớp tán gẫu cùng 1 vài bạn. Có lẽ vì bài kiểm tra thử buổi sáng đạt kết quả , hoặc vì khí dễ chịu của buổi hoàng hôn, cô tươi. Cô , khua tay múa chân diễn tả một tình huống dở dở mà cô gặp đường học, giọng vốn dĩ trầm thấp nay trở nên trong trẻo, cao hứng lạ thường.
lúc đó, từ trong lớp bước .
Vẫn là dáng cao gầy , vẫn là chiếc cặp sách vắt vẻo vai một cách bất cần. vì lướt qua như khi, đột ngột dừng ngay lưng cô. Khi cô dứt một câu đùa với tông giọng cao, bỗng dưng nhại y hệt giọng điệu của cô:
"Ôi trời ơi, các tin đâuuu..."
Cậu nhấn nhá những âm cuối, giọng điệu tinh quái, mang theo một sự trêu chọc lộ liễu. Cậu dừng để xem phản ứng của cô, mà cứ thế nhại giọng cô thêm vài câu nữa, bước thong dong khỏi cửa lớp, để một tràng của những xung quanh và một sự im lặng sững sờ từ phía cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/buc-tuong-thanh-kieu-hanh/chuong-4-loi-nhai-giong-va-su-hoang-mang.html.]
Cô ngẩn ngơ, đôi tay đang vung vẩy bỗng khựng giữa trung. Gương mặt cô hiện rõ sự hoang mang tột độ, hai má nóng bừng lên một cách kiểm soát. Cô bao giờ nghĩ rằng một "nam thần" lạnh lùng, đào hoa và phần kiêu ngạo như lúc hành động trẻ con và gần gũi đến thế đối với cô.
Trong đầu cô lúc đó là một mớ hỗn độn những câu hỏi lời giải: "Mình nên gì đây? Chúng đến thế? Tại ? Cậu đang trêu chọc vì thấy đáng ghét, là... thực sự chú ý đến ?"
Cảm giác ngọt ngào như một viên kẹo đường len lỏi trong lòng, nhưng ngay đó sự bối rối và tự ti dập tắt. Cô và vốn dĩ như hai đường thẳng song song trong lớp học . Cậu là đội tuyển Lý, là tâm điểm của những cuộc chơi, là luôn những cô gái xinh nhất vây quanh. Còn cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ gia cảnh khó khăn, hàng tháng đối mặt với những liều t.h.u.ố.c đắng ngắt. Giữa hai , ngoài những lườm nguýt của lớp 7 và khoảnh khắc sát gần ở lớp 8, thì dường như chẳng một sợi dây liên kết nào chính thức.
Vậy mà, cứ như . Thi thoảng xuất hiện, ném mặt hồ yên ả của lòng cô một viên sỏi nhỏ bằng những hành động kỳ quặc, thản nhiên rời , để mặc cô với những sóng lòng dứt. Hành động nhại giọng giống như sự châm biếm "chảnh ch.ó" của năm lớp 7, nó mang một chút gì đó tinh nghịch của tuổi học trò, một chút sự phá vỡ cách khiến trái tim cô vốn khép kín nay bắt đầu loạn nhịp.
Cả buổi tối hôm đó, khi bên bàn học với đống đề cương dày cộm, cô cứ vô thức nhớ giọng của lúc nhại . Cô gương, thử lặp câu đó, tự thấy hổ vì hành động của . Cô tự trách quá đa mang, tự trách lòng tự trọng cao ngất của dễ dàng một lời trêu đùa của cho lung lay đến thế.
Ngọc Đinh Đang
Dưới ánh đèn học mờ ảo, cô tên góc kín nhất của trang nháp, vội vàng gạch xóa vì sợ thấy, sợ chính thấy sự thật: rằng cô lún quá sâu thứ tình cảm đơn phương lối thoát . Cậu hề rằng, mỗi "vô tình" chạm thế giới của cô, là một cô mất hàng đêm dài để bình nhịp đập của trái tim .
Sự hoang mang của năm lớp 9 , hóa là dư vị rực rỡ nhất trong những năm tháng cấp hai u sầu của cô. Một chút ngọt ngào thoáng qua, đủ để cô thêm động lực để "lội ngược dòng", để thể ở một vị trí cao hơn, nơi mà lẽ sẽ một thực sự thấy cô.