BỨC TRANH CỦA SỰ THIÊN VỊ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-10-15 06:43:48
Lượt xem: 542

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 7

 

Chị lo lắng bảo: “Hay em bắt taxi sang huyện khác tìm luật sư

 

từ chối. Có giấy chuyển hộ khẩu trong tay, mục đích chính của đạt , lý do gì để tiếp tục sa lầy cái đầm lầy nữa.

 

thẳng: “Nếu nhờ phát hiện con dấu giả, hưởng lợi lớn nhất chính là thằng em trai . Giờ sự việc lớn, thể thu , tự đẩy lên gánh hậu quả chứ? Thay vì thế, để kẻ chủ mưu chịu trách nhiệm chứ.”

 

Chị cả im bặt, rõ ràng ngờ mặt nhanh .

 

tiếp: “Để cho thằng Diệu Tổ tự giải quyết , tệ nhất cũng chỉ tù vài năm thôi c.h.ế.t ai .”

 

Chị cả bảo: “Nó mới năm nhất, vẫn còn trẻ quá…”

 

lạnh lùng đáp: “Trẻ? Thằng đó ăn đầu của chị Hai mà chớp mắt, nó tính toán tới từng đồng như mà chị còn nó là trẻ ư? Nếu thương thì chị lo cho nó .”

 

Rồi cúp máy.

 

mua ngay vé máy bay gần nhất với giá cao, chẳng thêm phút nào.

 

Trước khi lên máy bay, vẫn mềm lòng, chuyển WeChat cho chị Hai năm nghìn tệ, còn chị cả vì lấy chồng họ khẩu cũng chuyển qua đó nên cũng chả ảnh hưởng gì.

 

Máy bay đáp, điện thoại đầy những cuộc gọi nhỡ.

 

chỉ gọi cho chị cả.

 

Chị cả: “Sao em điện thoại, chị lo lắng c.h.ế.t.”

 

: “Em về trường .”

 

Ở đầu dây bên ồn ào, thấy tiếng em trai c.h.ử.i bới mơ hồ.

 

Chị cả: “Sao em vội báo một tiếng…”

 

dứt khoát luôn:

 

“Thứ nhất, chị đừng theo đến nhà trai gây loạn. Nếu phán là ẩu đả lừa đảo thì sẽ ảnh hưởng đến cơ hội thi công chức của con chị.”

 

“Thứ hai, khi chị Hai tỉnh , chúng nên bỏ tiền lo tìm quan hệ để xin cho chị chuyển việc hơn là cách chức như hồ sơ của chị sẽ kỷ luật. Cho chị sang một thành phố nhỏ xa nhà mà sống, đợi vài năm kinh nghiệm thì trung tâm giáo d.ụ.c thêm dễ sống thời gian ôn thi biên chế nọ.”

 

“Thứ ba và cũng quan trọng nhất: để thằng Diệu Tổ và ba tự chịu trách nhiệm mà . Sao để cái lợi nó hưởng, đến khi chuyện thì để chị em chịu?”

 

Chị cả im lặng.

 

thở dài cúp máy.

 

Về chuyện giải quyết , cũng nắm rõ lắm.

 

Chỉ thỉnh thoảng chuyện điện thoại với chị Cả, loáng thoáng đôi ba câu.

 

Chị Cả kể:

 

“Vì em Hai tự sát, nên nhà trai cũng sợ, dám báo cảnh sát nữa. Cuối cùng ba trả mười vạn tiền sính lễ, xem như kết thúc.”

 

“Còn chuyện con dấu giả, chị với em Hai lấy đó ép ba , họ trả nốt mười vạn còn cho em Hai. Dù thì em Hai cũng nghỉ việc . Nó hối hận lắm, hối hận vì chọc giận em khiến em bỏ .”

 

chỉ nhạt: “Chị cả, chị thẳng .”

 

Chị ngượng ngập :

 

“Em Hai thực sự sai . Nó gặp em xin , mong em bỏ qua để chị em sống vui vẻ như . Cho nên… nó định lên chỗ em, nương nhờ em ít lâu…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/buc-tranh-cua-su-thien-vi/chuong-7.html.]

Lòng chợt trĩu xuống.

 

ngại dùng ác ý lớn nhất để nghĩ về gia đình , bởi quá hiểu họ và chịu nổi bất kỳ rủi ro nào nữa.

 

giữ giọng bình thản:

 

“Với học lực của chị , ở thành phố lớn chẳng sống . Em vẫn khuyên nên tìm một thành phố nhỏ mà .”

 

Chị Cả thở dài:

 

“Chị khuyên nổi, nó mua vé tàu A thị . Em học ở Đại học A ?”

 

gần như kìm nổi cơn giận:

 

“Ý chị là gì? Nhắc tên trường em để gì? Muốn dọa em hả? Hay định ép em lo cho chị ?”

 

Chị Cả hốt hoảng:

 

“Không, , ! Chị chỉ nghĩ hai đứa gần thì dễ đỡ đần thôi. Em yên tâm, chị dặn nó , đừng phiền em…”

 

lạnh lùng cắt ngang:

 

“Chị Hai đối xử với em thế nào, chị rõ hơn ai hết. Tốt nhất là để chị tránh xa em một chút, tránh để cả hai cùng thấy ghê tởm.”

 

Chị Cả vẫn cố khuyên:

 

“Nó từng khỏi tỉnh, giờ bảo đến một nơi quen, nó dám ?”

 

khẽ đáp, giọng nhẹ mà lạnh:

 

“Chị Cả , bao năm em học, chẳng cũng một nơi đất khách ?”

 

Bên đầu dây im lặng, chỉ còn tiếng thở khe khẽ.

 

tiếp:

 

“Chị , em và chị Hai đều là em gái của chị. chị cũng nên thương em một chút chứ.”

 

Giọng chị Cả lộ rõ do dự:

 

“Em hai, nó từng tự sát, giờ tinh thần yếu lắm. Một đến thành phố lạ, em lo ? Với … nó đang ở chuyến tàu A thị …”

 

thầm nghĩ, quả nhiên con luôn thiên vị kẻ yếu.

 

lạnh nhạt đáp:

 

“Năm em mười tám tuổi lên đại học, trong chỉ đúng một nghìn tệ ai lo cho em ? Chị cả, em luôn ơn chị vì đây giúp đỡ em, em luôn thật lòng xem chị là nhà. Nên nể mặt chị, em sẽ nhượng bộ : em một bạn ở trung tâm giáo d.ụ.c ở A thị, em sẽ gửi WeChat của cho chị Hai. Còn xin việc , thì xem năng lực của chị .”

 

Chị Cả mừng rỡ, tưởng nguôi:

 

“Tốt quá, vẫn là em bản lĩnh, quan hệ. Nó nhất định gặp trực tiếp để xin em mới …”

 

cắt lời:

 

“Em từng học ở A thị, cũng chẳng sinh viên Đại học A. Hôm đó em về nhà là bay từ ga trung chuyển… Nói với chị Hai, khỏi cần đến gặp em xin .”

 

Chị Cả rõ ràng sững sờ, ngờ ở thành phố đó thật.

 

lạnh lùng thầm trong bụng.

 

May mà luôn giữ một chút cảnh giác, bao giờ đang học ở , bằng , chắc chắn hôm nay cuốn đống rắc rối mới .

 

 

Loading...