Chu Quyên đang ở cổng sân bực bội, đột nhiên thấy cổ con ch.ó điên đó treo một lá bùa bình an màu đỏ. Chu Quyên lập tức hiểu , nó kinh hãi hét lên, đầu hét lớn tên hai em Vương Vũ. "Vương Vũ, Vương Tường, hai mau qua đây! Con chó đó, cổ con ch.ó đó treo cái gì ?"
Vương Vũ và Vương Tường thấy tiếng gọi của Chu Quyên, nghi ngờ đặt bát đũa xuống. Họ theo hướng tay chỉ của Chu Quyên, chỉ thấy trong làng đang một con ch.ó điên chạy. Và cổ con ch.ó điên đó rõ ràng một lá bùa bình an màu đỏ nổi bật.
"Kia... là bùa bình an của Lưu Văn ?" Vương Vũ ánh mắt lóe lên, dường như nhận điều gì đó. Chu Quyên mặt mày tái nhợt, giọng run rẩy : "Lưu Văn, Lưu Văn, đều là do mày đúng ?"
Chuyện giấu nữa, cũng cần giấu. từ từ dậy, đến bên Chu Quyên, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh lùng: " thấy con ch.ó đó cũng mang thai, ai chăm sóc, thật đáng thương. Nếu đây chỉ là một lá bùa bình an bình thường, bảo vệ một con ch.ó thì ?"
Chu Quyên trợn tròn mắt, thể tin . Hai chân nó bắt đầu run rẩy, đó là một trận gào . "Xong , xong hết ."
Vương Vũ cũng ánh mắt hung tợn, chằm chằm . "Lưu Văn, mày sống nữa ? Bùa bình an Quyên cho mày, mày dựa mà đeo cho chó?"
Nghe audio ở YT Linh Đồng Truyện Các
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bua-doi-con/chap-7.html.]
lạnh , cũng sợ vạch mặt. "Sao ? Có gì để ? Hay là trong lá bùa gì đặc biệt? Vương Vũ, thật giỏi, vì em dâu của mà ly hôn với . Hôm nay mặt cả làng, hết những chuyện mà ? Đứa con trong bụng Chu Quyên rốt cuộc là của ai?"
và Vương Vũ đang cãi , những họ hàng mặt hiểu chuyện gì, đều vội vàng khuyên can. "Thôi nào, một lá bùa rách gì to tát. Vương Vũ, vợ mày còn đang mang thai, mày đừng hiểu chuyện như ."
Vương Vũ hận đến nghiến răng, nhưng vì quá nhiều họ hàng ở đây, còn ít là trưởng bối trong làng, dám nhiều, chỉ thể khắp sân tìm xẻng, chuẩn đánh con ch.ó điên đó. Chẳng mấy chốc, Vương Vũ và Vương Tường hai em tay cầm xẻng, vội vàng xông khỏi sân.
Lúc Chu Quyên cũng ở bên cạnh hét lớn: "Vũ, Tường, mau lên, mau lấy lá bùa đỏ đó." con ch.ó cái dễ đối phó như . Bị xích trong nhà máy bỏ hoang hơn một năm, ngày nào cũng đói khát, còn mọc đầy ghẻ chó. Quan trọng nhất, đây là một con ch.ó ngao Tây Tạng, nặng gần một trăm cân. Chó lớn còn bệnh dại.
Con chó cái thấy Chu Quyên la hét, trong mắt lóe lên một tia hung dữ, như thể tìm nó báo thù, đầu lao thẳng về phía nó. Chu Quyên sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, ngã nhào xuống đất. Vương Vũ vội vàng hét lớn, vung cây xẻng trong tay che chắn mặt Chu Quyên, bổ mạnh về phía con ch.ó điên.
con ch.ó điên hình nhanh nhẹn, nghiêng một cái tránh đòn tấn công, cắn một miếng, trực tiếp cắn cánh tay của Vương Vũ. Máu tươi lập tức