Bóng Hình Trong Lửa - Phần 3

Cập nhật lúc: 2025-04-15 15:20:02
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9

"Cha và bà tôi luôn nghĩ tôi là kẻ mang đến xui xẻo, là nguồn gốc của mọi rắc rối."

"Trong số đó… có cả mẹ tôi."

"Mẹ tin rằng chính tôi là người đã lén vào thị trấn và khiến em trai gặp chuyện không hay."

"Em trai tôi là niềm hy vọng duy nhất của bà. Chỉ cần em ấy còn sống, mẹ tôi mới có thể mơ đến một cuộc sống tốt đẹp hơn."

"Bà từng nói: nếu em tôi chết… bà cũng không muốn sống nữa."

"Vì vậy, người đáng phải c.h.ế.t để thế mạng cho em trai... chính là tôi."

Dương Phong vẫn giữ gương mặt vô cảm.

Anh ta nhấp một ngụm nước qua ống hút rồi lạnh lùng nhìn tôi:

"Cô đã gieo mầm hận thù trong lòng mình khi bị cả thần linh lẫn ma quỷ ruồng bỏ."

"Ngay từ khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn tất cả đều chết. Và rồi… cô bắt đầu lên kế hoạch cho mọi chuyện, đúng không?"

"Khi đó cô mới mười một tuổi. Thật sự quá rùng rợn."

Lời anh ta như từng viên đá lạnh buốt đ.â.m thẳng vào tim tôi.

Tôi hít sâu, cố nén cơn đau nhức, rồi lắc đầu:

"Không… ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó không phải là g.i.ế.c người."

"Mà là — chết. Chính tôi, muốn tự tử."

"Tự tử?"

Dương Phong khẽ nhếch môi, giọng đầy nghi ngờ.

"Vậy điều gì đã khiến cô thay đổi quyết định?"

Tôi khẽ mỉm cười buồn bã:

"Tôi đã gặp ánh sáng đầu tiên trong cuộc đời mình — một cụ bà tám mươi tuổi, đang nằm chờ chết."

"Bà ấy nói với tôi: 'Ngay cả người đã c.h.ế.t cũng khao khát được sống lại. Cháu không thể chọn cái c.h.ế.t khi mình vẫn còn sống.'"

"'Là một bà già, ta vẫn cố gắng sống thêm từng ngày. Cô bé à, đừng lãng phí cuộc đời duy nhất mà cháu có.'"

Dương Phong nhíu mày:

"Bà Trần?"

Tôi sửng sốt, không giấu được vẻ kinh ngạc.

Tôi chưa từng kể với bất kỳ ai về chuyện đó… sao anh ấy lại biết?

Dương Phong khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:

"Sau khi một bà cụ làng bên qua đời, tám người thân của bà lần lượt c.h.ế.t vì bị đầu độc."

"Đây là manh mối tôi tìm thấy trong quá trình điều tra vụ án gia đình cô."

"Tôi bắt đầu nghi ngờ — liệu vụ án mạng nhà họ Trần có phải là 'phi vụ đầu tiên' mà cô thực hiện, trước cả đêm giao thừa đẫm m.á.u kia không?"

"Suy cho cùng, cô đều có mặt tại hiện trường của cả hai vụ. Và kỳ lạ thay, cô là người duy nhất còn sống sau tất cả."

Trước những lời buộc tội đầy ác ý và vô căn cứ, tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, giận dữ hét lên:

"Anh không hiểu gì cả!"

10

Bà Trần cũng từng là nạn nhân bị bọn buôn người bán đến đây, nhưng chồng bà mất sớm.

Để nuôi con, bà phải sống bằng nghề múa pháp sư – biểu diễn nghi lễ cầu thần cho người khác.

Bà đã làm công việc ấy suốt năm mươi năm.

Hôm đó, tôi một mình chạy lên núi, cố tình tìm một gốc cây lớn.

Ngay lúc tôi quàng sợi dây thừng lên cổ, bà Trần xuất hiện.

Bà ấy cùng một chú chó nhỏ lông vàng, nhẹ nhàng tiến đến bên tôi.

Bà không nói gì nặng lời. Chỉ nhẹ nhàng, từ tốn...

Nhưng chính những lời ấy đã khiến tôi buông sợi dây, từ bỏ ý định tự tử.

Tôi không biết rằng, vào đúng ngày hôm đó, bà Trần cũng đã quyết định tìm đến cái chết.

Người ta nói, chú chó nhỏ ấy được bà gửi gắm để đưa tin, mong có ai đó đến nhận xác bà.

Có lẽ... chính tôi – người có vẻ ngoài giống con gái bà – đã khiến bà thay đổi quyết định.

Và cũng có thể, bà chính là người đã kéo tôi ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Vì thế, tôi không biết rõ – ai mới là người cứu ai ngày hôm đó.

Kể từ ngày ấy, tôi thường lén đến nhà bà Trần – Trần Pha.

Mỗi lần như vậy, bà đều làm cho tôi một món bánh ngọt tuyệt vời – bánh ngàn lớp nhân kẹo chà là.

Điệu múa pháp sư của bà Trần rất nổi tiếng trong vùng, nhưng bà vẫn chưa tìm được người kế nhiệm.

Thấy bà đối xử với tôi tốt như người thân ruột thịt, tôi chủ động xin học thuật triệu hồi thần linh và cách vẽ bùa.

Việc ngày ngày đi theo bà, học vẽ những lá bùa khó hiểu, đã trở thành một trong số ít ký ức hạnh phúc trong tuổi thơ của tôi.

Tiếc thay, khoảng thời gian ấy không kéo dài được lâu.

Bà Trần đột nhiên lâm bệnh nặng và qua đời.

Ngay sau tang lễ của bà, những người thân trong gia đình bà lần lượt tử vong một cách kỳ lạ.

Dương Phong bật cười:

"Theo điều tra của tôi, mấy người đó c.h.ế.t vì... ngộ độc thực phẩm."

"Thật trùng hợp! Tất cả họ đều là người thân trực hệ của bà Trần."

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của anh ta, tôi bình tĩnh đáp:

"Đó là nghiệp báo."

"Nghiệp báo?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-hinh-trong-lua/phan-3.html.]

Dương Phong hừ lạnh:

"Vậy chẳng phải cô còn ngồi đây là để báo thù cho bà Trần sao?"

11

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Dương Phong không một chút sợ hãi.

Dương Phong nói tiếp, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo:

"Bà ấy sống cô đơn, bất lực. Con cái thì thờ ơ, chẳng ai đoái hoài đến.

Ngay cả khi t.h.i t.h.ể còn chưa nguội lạnh, họ đã tranh nhau chia tài sản."

Anh ta dừng lại, nhìn tôi chằm chằm:

"Là người được bà Trần ưu ái nhất, cô chính là nghi phạm lớn nhất."

Thái độ sắc bén và lạnh lùng ấy khiến bầu không khí như đông cứng lại.

Tôi cắn răng, cố giữ bình tĩnh:

"Tất cả những gì anh nói... chỉ là suy đoán không căn cứ!"

Dương Phong không d.a.o động:

"Vậy thì, sự thật là gì?"

Tôi cười chua chát, chậm rãi nói:

"Sau khi phân chia tài sản, bọn họ giả vờ tổ chức lễ tang.

Anh có nhớ tôi từng nói rằng bà Trần đã sớm có ý định tự tử không?"

"Món thịt xông khói làm món chính hôm ấy vốn là do bà Trần tự chuẩn bị cho mình."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói trở nên trầm lắng:

"Nếu bọn họ quan tâm đến bà hơn một chút, có lẽ bi kịch đã không xảy ra..."

Nghe vậy, sắc mặt Dương Phong đột nhiên trở nên u ám.

Anh ta đập mạnh bàn, giọng gay gắt:

"Đủ rồi! Tôi đã nghe những lời dối trá của cô đủ rồi!"

Hành động bất ngờ ấy khiến tôi giật mình, tim đập mạnh.

Anh ta nói tiếp:

"Tôi đã hỏi những người có mặt hôm đó. Họ nói đã thấy cô ôm một con ch.ó nhỏ lông vàng, khóc nức nở trước cổng nhà bà Trần."

"Tang lễ kết thúc, cô vẫn quay lại hiện trường. Đừng nói với tôi rằng cô đến để thương tiếc những kẻ chẳng hề xứng đáng là con cháu bà ấy."

"Tất cả đều chết. Tại sao chỉ duy nhất một con ch.ó sống sót?"

Dương Phong nhếch môi:

"Lời giải thích hợp lý nhất – là vì cô, người duy nhất hiểu bà Trần, chắc chắn sẽ không để con ch.ó bị đầu độc."

Tôi hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh, rồi phản bác:

"Ngay cả cái c.h.ế.t của bà Trần, họ còn chẳng quan tâm.

Sau khi giành nhau từng đồng tiền cuối cùng, anh nghĩ họ có thể nhẫn tâm nuôi một con ch.ó do bà ấy để lại sao?"

Dương Phong bật cười khúc khích, rồi vỗ tay như thể vừa nghe được điều gì thú vị:

"Phải rồi, logic quá rõ ràng, thậm chí có phần... hoàn hảo.

Khi mới mười hay mười một tuổi mà đã có thể suy luận như vậy..."

Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt sâu hun hút:

"Tôi không biết nên khen cô thông minh hay là... đáng sợ."

Dương Phong ngừng lại, rồi hạ giọng:

"Nhưng... cô đã bỏ sót một điểm rất quan trọng."

Anh cố tình ngừng một nhịp, như để tăng sức nặng cho câu nói sắp tới.

12

Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc, không thể thốt nên lời, chỉ biết hỏi:

"Tôi đã bỏ sót điều gì?"

Dương Phong liếc quanh, rồi thoải mái nhâm nhi trà sữa, vẻ mặt bình thản:

"Là một đứa trẻ mồ côi, mới rời khỏi trại trẻ mồ côi vài năm...

Cô lấy đâu ra tiền để mua một cửa hàng ở vị trí đắc địa như vậy?"

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh, tiếp tục nói:

"Tôi nên hiểu sao đây? Sau khi bà Trần mất, bà không có con cháu nối dõi, và cô đã chiếm đoạt toàn bộ tài sản của bà?"

Chiếc cốc trong tay tôi vỡ tan, vang lên tiếng leng keng chói tai. Tôi ngơ ngác nhìn vỡ vụn, cảm giác như mọi thứ sụp đổ.

Dương Phong không vội vàng, anh ta quan sát phản ứng của tôi với vẻ mặt đầy tự tin, tiếp tục đẩy tôi vào thế bí:

"Như tôi đã nói, việc g.i.ế.c cả gia đình bằng thuốc độc chỉ là một màn tập dượt để lấy thêm can đảm trước khi thực hiện vụ g.i.ế.c người vào đêm giao thừa."

"Với số tiền thừa kế từ bà Trần, dù còn trẻ, cô vẫn có thể tự mình sinh tồn."

Anh dừng lại, ánh mắt sâu thẳm như nhìn xuyên thấu tôi:

"Tuy nhiên, thứ thực sự cản trở con đường trốn thoát của cô chính là bốn người thân thiết nhất của cô."

"Cô phải tìm cách thoát khỏi họ. Bởi khi không còn họ, cô mới có thể bay cao trên bầu trời và hoàn toàn tự do!"

Mỗi lời của Dương Phong như những cú búa nặng nề đập vào n.g.ự.c tôi. Tôi cảm thấy mình như bị siết chặt trong một cái vòng không thể thoát ra.

"Không… không phải như vậy! Không phải như vậy!"

Tôi liên tục phủ nhận, đôi mắt ngấn lệ, mỗi từ thốt ra như nghẹn lại trong cổ họng.

Dương Phong, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay, mỉm cười với vẻ tự mãn. Anh ta nhìn tôi như thể đã hoàn toàn hiểu rõ mọi thứ về tôi.

"Phan Lạc Lạc, sự thật đằng sau mọi lời nói dối của cô..."

Anh ta dừng lại, ánh mắt sắc lạnh, như đang chuẩn bị đưa tôi vào bước ngoặt cuối cùng.

"Đáng lẽ ra, nó phải như vậy..."

Loading...