Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Bóng hình quá khứ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-12 12:30:10
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi gọi cho Tình Nhi, giọng cố gắng tự nhiên nhất có thể.

- Cháu Tình Nhi à, cô là mẹ Hoàng đây.

- Dạ, cháu chào cô ạ!

Giọng Tình Nhi trong trẻo, lễ phép.

- Cô muốn hỏi thăm cháu một chút về sở thích của Hoàng để chuẩn bị quà sinh nhật cho thằng bé ấy mà. Nhân tiện, không biết cháu có rảnh hôm nào không? Cô muốn mời cháu đi uống cà phê, trò chuyện thêm một chút.

Tôi lấy cớ là quà sinh nhật, một lý do hợp lý để gặp riêng mà không khiến Hoàng nghi ngờ. Thằng bé sẽ lại nghĩ tôi đang cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bạn gái của nó.

Tình Nhi đồng ý ngay, giọng có vẻ hơi bất ngờ nhưng rồi vui vẻ hẳn lên.

- Dạ vâng ạ, cháu rảnh ạ. Cô cho cháu địa điểm và thời gian nhé ạ. Cháu cảm ơn cô ạ.

- Được rồi, chiều thứ Bảy này nhé. Cô nhắn địa chỉ cho cháu sau.

Tôi chọn một quán cà phê ở khu vực yên tĩnh, có view nhìn ra vườn cây. Ngồi đợi Tình Nhi, lòng tôi lại dâng lên những cảm xúc phức tạp. Sợi dây chuyền hình hoa quế vẫn nằm trong hộp, cất kỹ trong ngăn kéo riêng của tôi. Bằng chứng rõ ràng đó khiến quyết định của tôi trở nên khó khăn hơn, nhưng cũng kiên định hơn. Vì con trai tôi, tôi sẽ làm điều này.

Tình Nhi đến đúng giờ. Cô bé mặc chiếc váy màu be giản dị, trông thật đáng yêu và trong sáng.

- Cháu chào cô ạ.

- Chào cháu. Ngồi đi.

Tôi mỉm cười, cố gắng làm cho nụ cười thật ấm áp.

Cuộc trò chuyện bắt đầu một cách nhẹ nhàng. Tôi hỏi Tình Nhi về cuộc sống, ước mơ, về những kỷ niệm khi quen Hoàng. Tình Nhi kể chuyện rất tự nhiên, có vẻ không hề phòng bị hay lo lắng.

- Anh Hoàng hồi mới quen hơi khó gần cô ạ. Trông anh ấy lạnh lùng lắm. Nhưng mà... càng tiếp xúc, cháu càng thấy anh ấy tốt tính, quan tâm mọi người.

Cô bé nói, ánh mắt lấp lánh khi nhắc đến Hoàng.

- Lần đầu tiên anh ấy tỏ tình với cháu, cháu đã... bất ngờ lắm ạ.

- Bất ngờ sao? Hoàng nhà cô đâu có lạnh lùng đến thế.

Tôi nói, trong lòng cảm thấy một chút tự hào về con trai. Nhìn Tình Nhi rạng rỡ, tôi tự nhủ, Hoàng thật có mắt nhìn người.

Tình Nhi kể tiếp, giọng hơi nhỏ lại khi nhắc đến gia đình.

- Mẹ cháu... bà ấy là người mạnh mẽ lắm ạ. Một mình nuôi cháu khôn lớn. Mặc dù không giàu có gì, nhưng lúc nào bà cũng cố gắng mang lại những điều tốt nhất cho cháu.

"Bà ấy... Hương." Tôi lại thắt lòng. Cố gắng giữ cho nét mặt bình thản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-hinh-qua-khu/chuong-5.html.]

- Thế à. Bà Hương quả là một người mẹ tuyệt vời.

Đến đây, tôi quyết định phải đi vào vấn đề chính, một cách khéo léo nhất có thể. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Tình Nhi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

- Tình Nhi này... Có một điều này, từ lần đầu tiên gặp cháu, cô đã rất ngạc nhiên.

Tình Nhi nhìn tôi, vẻ mặt tò mò, hơi chút căng thẳng.

- Dạ? Điều gì ạ?

- Cháu... cháu có biết không, khi cô nhìn thấy cháu... cháu có nét gì đó rất... rất giống một người mà bố Hoàng từng quen rất lâu về trước. Đặc biệt là ánh mắt và nụ cười của cháu.

Tôi nói, giọng chậm rãi, quan sát từng phản ứng nhỏ nhất trên khuôn mặt cô bé. Tình Nhi sững lại. Đôi mắt cô bé mở to hơn một chút, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn bối rối.

- Giống... giống ai hả cô?

Cô bé hỏi lại, giọng hơi run run.

- Một người bạn cũ thôi cháu ạ. Chuyện cũng lâu lắm rồi. Không quan trọng nữa.

Tôi lảng đi, không nhắc tên Hương. Chỉ nói mơ hồ.

- Điều quan trọng là... cô thấy cháu là một cô bé rất tốt. Lễ phép, chân thành. Và điều làm cô vui nhất... là thấy cháu yêu Hoàng thật lòng.

Tôi nhìn Tình Nhi, sự chân thành trong mắt tôi làm cô bé hơi ngạc nhiên.

- Cô... cô thật ạ? Cháu... cháu cứ lo...

- Lo gì nào? Lo cô không thích cháu à?

Tôi khẽ cười buồn.

- Không đâu. Cô thấy hai đứa rất hợp nhau. Hoàng rất hạnh phúc khi ở bên cháu. Hạnh phúc của con trai... là điều quan trọng nhất với cô.

Tôi đặt tay lên mu bàn tay Tình Nhi, giọng nói trở nên chân thành và kiên định.

- Cháu đừng lo lắng gì cả. Chuyện của người lớn... những vướng mắc trong quá khứ... không nên ảnh hưởng đến hạnh phúc của các con. Cô đã nói chuyện với bố Hoàng rồi. Cả hai bác đều ủng hộ mối quan hệ của hai đứa. Cô mong hai đứa sẽ thật hạnh phúc nhé.

Lời nói của tôi như trút bỏ một gánh nặng cho Tình Nhi. Đôi mắt cô bé hoe đỏ, nước mắt lưng tròng.

- Cô ơi... cháu cảm ơn cô nhiều lắm ạ! Cháu... cháu cứ sợ gia đình anh Hoàng không chấp nhận một người như cháu... Cháu sẽ cố gắng thật nhiều... Cháu sẽ yêu anh Hoàng thật nhiều, và sẽ trở thành một người con dâu tốt ạ!

Tình Nhi nghẹn ngào nói, cô bé nắm chặt lấy tay tôi. Tay cô bé ấm áp, run run. Tôi siết nhẹ tay cô bé, lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Ít nhất, tôi đã làm được bước đầu tiên. Tôi đã chấp nhận Tình Nhi. Đã đặt nền móng cho mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tương lai.

Buổi gặp kết thúc. Tình Nhi ra về, vẻ mặt rạng rỡ, hạnh phúc. Tôi ngồi lại đó, nhìn theo bóng cô bé khuất dần. Ly cà phê đã nguội ngắt. Cảm giác nhẹ nhõm chỉ thoáng qua, nhường chỗ cho nỗi đau cũ vẫn còn âm ỉ. Bóng hình Hương vẫn ở đó, hòa lẫn với gương mặt Tình Nhi. Sợi dây chuyền hoa quế trong túi áo như đang nhắc nhở tôi rằng, cuộc chiến này chưa kết thúc.

Mình đã làm được bước đầu tiên. Tôi thầm nghĩ. Nhưng liệu còn những sóng gió nào nữa không? Và liệu Việt... ông ấy sẽ thế nào khi sự thật này được biết? Cái bí mật mà ông ấy vẫn cố gắng che giấu... liệu có bùng nổ không?

Loading...