Bóng hình quá khứ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-12 12:30:06
Lượt xem: 224
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi quyết định phải làm gì đó. Ngồi yên không phải là cách. Tôi cần tìm hiểu về Tình Nhi. Không phải cô bé là con ai, điều đó đã rõ. Mà cô bé là người thế nào. Hoàng yêu cô bé, vậy tôi phải xem, cô bé có xứng đáng với tình yêu đó không.
Tôi chủ động gọi điện cho Tình Nhi, lấy cớ muốn tìm hiểu về sở thích của Hoàng để chuẩn bị quà sinh nhật sớm, và nhân tiện muốn trò chuyện thêm với con bé. Tình Nhi đồng ý ngay, giọng nói lễ phép và có vẻ vui mừng. Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê khá yên tĩnh. Tôi không nói cho Hoàng biết.
Ngồi đối diện Tình Nhi, tôi lại thấy bóng dáng quen thuộc ấy thoáng qua. Giống quá. Cái cách cô bé cười, cái cách nghiêng đầu khi nghe tôi nói. Tôi hít sâu, tự nhủ: "Mai Anh, bình tĩnh nào. Đây là Tình Nhi. Không phải Hương."
Tôi bắt đầu bằng những câu chuyện nhẹ nhàng, hỏi han về việc học, về công việc làm thêm của Tình Nhi. Cô bé trả lời rành mạch, lễ phép, thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích khi tôi kể chuyện gì đó vui về Hoàng lúc nhỏ.
- Hoàng lúc bé hiếu động lắm. Cháu có thấy vậy không?
Tôi hỏi, ánh mắt dò xét.
- Dạ... anh Hoàng giờ trầm tính hơn nhiều rồi ạ. Nhưng mà... anh ấy tốt bụng lắm cô ạ. Luôn quan tâm đến cháu.
Tình Nhi nói, gò má hơi ửng hồng, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng khi nhắc đến Hoàng. Tôi nhìn biểu cảm đó, cảm thấy lòng mình mềm đi một chút. Tình yêu của tuổi trẻ... thật đẹp.
Cô bé vô tư kể về cuộc sống của mình, về những khó khăn đã qua, về mẹ - bà Hương.
- Mẹ cháu vất vả lắm ạ. Bố cháu mất sớm, một mình bà nuôi cháu khôn lớn. Bà vừa dạy học, vừa làm thêm đủ nghề.
Tình Nhi nói, giọng hơi trùng xuống. Tôi nghe đến bà Hương, tim lại thắt lại. Vất vả sao? Tôi tự hỏi. Có vất vả bằng việc tôi phải cố gắng xây đắp gia đình này trong khi biết chồng vẫn còn cất giữ hình bóng người khác không?
Tôi cố gắng hỏi thêm, một cách tự nhiên nhất.
- Thế bà nhà... bây giờ thế nào rồi cháu? Vẫn khỏe chứ?
- Dạ, mẹ cháu vẫn khỏe ạ. Bà vừa mới nghỉ hưu mấy năm nay thôi. Giờ bà sống một mình... cũng hơi buồn.
Một mình. Hương bây giờ sống một mình. Việt có biết không? Ông ấy... có bao giờ tìm cách liên lạc không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng tôi phải kìm nén lại.
Đúng lúc đó, Tình Nhi lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Chắc là Hoàng nhắn đến. Cô bé cười tít mắt khi đọc, rồi gõ trả lời rất nhanh. Cái cách cô bé chăm chú vào điện thoại, vẻ mặt hạnh phúc đó... thật sự yêu Hoàng.
Tôi đang định nói thêm gì đó thì Tình Nhi vô tình quơ tay, làm đổ ly nước cam trên bàn. Nước cam sánh ra, thấm vào vạt váy màu nhạt của cô bé.
- Ôi cháu xin lỗi cô! Cháu hậu đậu quá!
Tình Nhi cuống quýt, lấy giấy lau. Tôi nhanh chóng lấy tập khăn giấy trên bàn, đưa cho cô bé, tay cũng giúp cô bé lau vạt váy.
- Không sao, không sao đâu cháu. Váy màu nhạt nên hơi khó xử lý thôi. Để cô giúp. Lần sau cẩn thận chút nhé.
Thái độ của tôi có lẽ khiến Tình Nhi hơi bất ngờ. Cô bé ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt hơi ngạc nhiên rồi chuyển sang cảm kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-hinh-qua-khu/chuong-3.html.]
- Dạ... cháu cảm ơn cô ạ. Cô tốt bụng quá.
Khoảnh khắc đó, nhìn nụ cười hơi bối rối nhưng chân thành của Tình Nhi, tôi lại thấy một nét rất giống Hương lúc trẻ. Cái nét ngây thơ, hơi lóng ngóng ấy.
"Không! Dừng lại đi!" Tôi tự nhủ, gần như gầm lên trong đầu. "Đây là Tình Nhi! Con bé là một người hoàn toàn khác!"
Tôi gạt bỏ hình ảnh Hương ra khỏi tâm trí, tập trung vào Tình Nhi. Cô bé này... thực sự tốt. Lễ phép, chân thành, và quan trọng nhất, yêu con trai tôi thật lòng. Điều đó là đủ.
Sau khi giúp Tình Nhi lau khô váy, tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn một chút.
- Tình Nhi này, cô rất vui khi thấy Hoàng có một người yêu tốt như cháu. Cô thấy cháu là một cô bé ngoan, lễ phép, và rất yêu Hoàng.
Tình Nhi lắng nghe, vẻ mặt hơi căng thẳng.
- Dạ...
- Chuyện người lớn rất phức tạp. Đôi khi có những chuyện trong quá khứ mà thế hệ sau không biết. Và cũng không cần biết. Điều quan trọng là hiện tại và tương lai của các con.
Tôi dừng lại một chút, lời nói của tôi vừa là nói với Tình Nhi, vừa là nói với chính mình. Tôi khẽ mỉm cười, nụ cười chân thành hơn lần gặp đầu tiên.
- Cô thấy hai đứa rất hợp nhau. Hoàng rất hạnh phúc khi ở bên cháu. Cô... cô chấp nhận mối quan hệ này, Tình Nhi ạ. Cô mong hai đứa sẽ thật hạnh phúc.
Nước mắt Tình Nhi bỗng dưng lưng tròng. Cô bé nhìn tôi với ánh mắt không dám tin.
- Cô... cô thật ạ? Cháu... cháu cảm ơn cô nhiều lắm! Cháu cứ sợ...
- Sợ gì nào?
Tôi hỏi nhẹ nhàng.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Dạ... sợ gia đình anh Hoàng không chấp nhận cháu.
Tôi khẽ lắc đầu.
- Đừng lo lắng. Điều quan trọng nhất với một người mẹ là thấy con mình hạnh phúc. Hoàng yêu cháu, và cháu yêu Hoàng. Như vậy là đủ rồi. Quá khứ... hãy để nó ngủ yên đi.
Tôi không nói thêm bất cứ điều gì về sự giống nhau, về mẹ cô bé. Chỉ đơn giản là chấp nhận. Tình Nhi xúc động, líu lo bày tỏ lòng biết ơn và hứa sẽ đối xử thật tốt với Hoàng, sẽ cố gắng trở thành một người con dâu tốt.
Buổi gặp kết thúc. Tình Nhi ra về, vẻ mặt rạng rỡ, nhẹ nhõm. Tôi ngồi lại một mình, nhìn ly cà phê đã nguội ngắt. Cảm giác nhẹ nhõm một chút vì đã nói ra được lời chấp nhận. Nhưng nỗi đau âm ỉ vẫn còn đó. Tôi đã đặt viên gạch đầu tiên cho hạnh phúc của con, nhưng liệu bức tường mang tên "quá khứ" kia có sụp đổ bất cứ lúc nào không?
Và Việt... ông ấy sẽ thế nào khi sự thật này sớm muộn gì cũng được biết? Liệu ông ấy có giữ được sự bình thản khi con gái của Hương sắp trở thành con dâu mình không?
Tôi nhìn theo bóng Tình Nhi khuất dần sau cánh cửa kính, thầm nhủ: "Con bé này tốt thật. Vậy càng không thể để con phải chịu đựng gánh nặng này. Nhưng làm thế nào để bảo vệ chúng đây? Làm thế nào để đối mặt với Việt?." Con đường phía trước... còn nhiều chông gai lắm.