Đêm dài như vô tận. Tôi trở mình trên giường, tấm chăn lụa cứ vướng víu vào người. Tiếng Việt thở đều đều bên cạnh như một lời nhắc nhở về khoảng cách vô hình giữa chúng tôi. Khoảng cách mà tôi tưởng đã lấp đầy sau bao năm tháng, giờ lại bị xé toạc bởi một gương mặt trẻ trung, rạng rỡ.
Hình ảnh Hương hiện lên. Mái tóc dài đen mượt. Đôi mắt biết cười. Và cái tên ấy... Hương. Việt đã yêu cô ấy đến thế nào? Tôi nhắm mắt lại, cố xua đi những ký ức đau đớn về những đêm ông vắng nhà, về những lần ông nhìn xa xăm khi nghe nhắc đến cái tên ấy. Nỗi đau cũ tưởng đã khô héo, giờ lại phun trào như một dòng suối độc. Nó cào xé lồng ngực, khiến tôi khó thở.
Tôi khẽ quay đầu nhìn Việt. Ông vẫn ngủ say. Liệu trong mơ, ông có đang thấy Hương không? Liệu ông có nhận ra Tình Nhi giống Hương đến nhường nào không? Hay ông đã biết từ trước rồi?
Sáng hôm sau, tôi bước xuống giường với đôi mắt trũng sâu. Cố gắng tỏ ra bình thường. Pha cà phê, chuẩn bị bữa sáng. Nhưng mỗi động tác đều chậm rãi, nặng nề. Tôi quan sát Việt. Ông vẫn vậy, điềm đạm, ít nói. Đọc báo, ăn sáng. Không có gì khác lạ. Hay là tôi quá nhạy cảm?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đến khi Hoàng chuẩn bị đi học, thằng bé loay hoay tìm điện thoại.
- Ôi, con để đâu rồi nhỉ? À đây rồi!
Nó reo lên khi tìm thấy chiếc điện thoại kẹt dưới đệm ghế sofa. Cùng lúc đó, màn hình sáng lên một tin nhắn mới. Có lẽ là của Tình Nhi. Việt tình cờ ngồi gần đó, ông liếc mắt nhìn sang. Tôi nhìn theo ánh mắt ông. Ông cầm chiếc điện thoại lên, có vẻ định đưa cho Hoàng, nhưng rồi... ông khựng lại.
Ánh mắt ông dừng trên màn hình. Chắc là ảnh đại diện của Tình Nhi? Hay một tin nhắn có tên cô bé? Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nét mặt Việt thoáng qua một biểu cảm rất khẽ, rất khó tả. Không phải bất ngờ, cũng không phải vui mừng. Giống như... một thoáng hoài niệm? Một chút bối rối? Rồi rất nhanh, biểu cảm đó biến mất. Ông đặt điện thoại xuống bàn, nói vu vơ.
- Cô bé này... nhìn quen quen nhỉ.
Quen quen.
Chỉ hai chữ đó thôi. Nhưng với tôi, nó như một lời khẳng định. Ông biết. Hoặc ít nhất là ông cảm thấy có gì đó. Quen quen sao? Chẳng lẽ ông không nhận ra đó là con gái của Hương? Hay ông đang cố tình nói giảm nói tránh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-hinh-qua-khu/chuong-2.html.]
Nỗi bất an trong lòng tôi bỗng bùng lên dữ dội. Ghen tuông, sự tủi thân, cảm giác bị lừa dối... tất cả những cảm xúc tồi tệ nhất từ quá khứ ùa về, nhấn chìm lấy tôi. Ông vẫn còn vương vấn. Ông vẫn cất giữ bóng hình đó trong tim. Dù ông có nhận ra Tình Nhi là con gái Hương hay không, thì rõ ràng, sự xuất hiện của cô bé đã khơi gợi lại ký ức về người cũ.
Tôi ngồi xuống, cố hít sâu để trấn tĩnh. Không thể để cảm xúc chi phối lúc này. Phải lý trí. Phải phân tích.
Hoàng và Tình Nhi đang yêu nhau. Rất hạnh phúc. Tôi đã nhìn thấy nụ cười của con trai. Nụ cười rạng rỡ, vô tư mà đã lâu lắm tôi mới thấy. Thằng bé thật lòng yêu cô bé đó.
Vậy tôi nên làm gì? Nói ra tất cả? Nói với Hoàng: "Con trai, bạn gái con là con gái của người phụ nữ mà bố con vẫn yêu thầm suốt bao năm qua đấy"? Nói với Tình Nhi: "Cháu à, bố của người yêu cháu từng là người yêu của mẹ cháu đấy"? Hay đối diện trực tiếp với Việt, hỏi ông có biết không, hỏi ông nghĩ gì?
Mỗi lựa chọn đều là một quả b.o.m hẹn giờ. Nó có thể phá nát tất cả. Phá nát hạnh phúc hiện tại của Hoàng. Phá nát cái vỏ bọc bình yên của gia đình này. Và có thể, phá nát luôn cả tôi.
Tôi nghĩ đến gương mặt vui vẻ của Hoàng tối qua. Nụ cười đó... Nó là tất cả đối với tôi. Tình yêu thương con trai mạnh mẽ hơn bất cứ nỗi đau hay sự tủi hờn nào. Hạnh phúc của con... tôi sẽ không để bất cứ thứ gì hủy hoại. Kể cả quá khứ của Việt, kể cả nỗi đau của chính tôi.
Không thể vội vàng. Không thể hành động theo cảm xúc. Ưu tiên hàng đầu là Hoàng. Thứ hai là Tình Nhi. Tôi cần tìm hiểu thêm về cô bé. Tình Nhi là người thế nào? Cô bé có biết gì về quá khứ của mẹ mình không? Cô bé thật lòng yêu Hoàng đến mức nào?
Và quan trọng nhất lúc này: giữ kín bí mật. Tuyệt đối không để ai biết tôi đã nhận ra sự thật này. Đặc biệt là Việt. Ông ấy vẫn giấu giếm, vậy tôi cũng sẽ giấu. Ít nhất là cho đến khi tôi tìm ra cách tốt nhất để bảo vệ Hoàng.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Hoàng đang dắt xe ra khỏi sân. Bóng dáng cao gầy của thằng bé khuất dần sau cánh cổng.
"Vì con, mẹ sẽ chiến đấu, dù là với bóng ma quá khứ hay chính nỗi đau của mình." Tôi thầm nhủ, lòng nặng trĩu nhưng ánh mắt dần hiện lên một tia kiên định.
Bí mật này... tôi sẽ gánh lấy.