Bóng hình quá khứ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-12 12:29:59
Lượt xem: 77
Tôi không ngờ, người con trai mình yêu thương nhất lại mang về nhà bóng hình của người phụ phụ nữ mà chồng tôi vẫn luôn cất giấu trong tim.
Tình Nhi, bạn gái của Hoàng, giống hệt người đó đến kinh ngạc. Chỉ qua vài câu nói, sự thật phũ phàng được xác nhận: cô gái trẻ chính là con gái của mối tình cũ của chồng tôi. Đau đớn từ quá khứ ùa về, xé nát trái tim người mẹ.
Bóng ma tình cũ của chồng giờ đây không còn là ký ức xa xôi, mà là một cô gái trẻ trung, rạng rỡ đứng ngay ngưỡng cửa. Tôi phải đối mặt với lựa chọn nghiệt ngã: giữ im lặng, chịu đựng tổn thương để con trai được hạnh phúc bên người mình yêu, hay vạch trần tất cả, đối diện với nguy cơ đổ vỡ gia đình một lần nữa?
—-
Tôi đặt đĩa tôm nướng lên bàn, chỉnh lại vài cánh hoa cho ngay ngắn. Mùi bơ tỏi thơm lừng lan tỏa khắp căn bếp ấm cúng. Ngoài kia, hoàng hôn đang buông xuống, nhuộm đỏ cả khung cửa sổ. Lòng tôi dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp, vừa mong chờ.
Đã bao lâu rồi, Hoàng mới dẫn bạn gái về nhà? Thằng bé đã lớn thật rồi. Tôi khẽ mỉm cười, nghĩ đến gương mặt rạng rỡ của con trai khi nhắc đến "Tình Nhi" lần đầu tiên.
Tiếng chuông cửa vang lên, tim tôi đập nhanh hơn một nhịp.
- Em ra mở cửa đi!
Giọng Việt trầm ấm vọng từ phòng khách. Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hoàng đứng đó, cười toe toét, bên cạnh là một cô gái.
- Mẹ ơi, bố ơi! Đây là Tình Nhi ạ.
Tôi ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi khẽ tắt lịm. Mọi âm thanh trong căn nhà dường như đột ngột ngưng bặt. Không khí đặc quánh lại. Trước mắt tôi... là một gương mặt quen thuộc đến đáng sợ.
Không thể nào.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nụ cười gượng gạo trở lại trên môi.
- Chào cháu, Tình Nhi. Chào mừng cháu đến nhà chúng ta. Mời các con vào.
Tôi bước sang một bên, nhường đường. Việt đứng phía sau tôi, chỉ lướt mắt qua cô bé một cách lịch sự, nhưng chỉ một thoáng khựng lại rất khẽ ở khóe mắt ông cũng không thoát khỏi tầm nhìn của tôi. Chỉ một thoáng thôi, đủ để tôi biết, ông cũng... nhận ra?
Chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên, gắp thức ăn cho Tình Nhi.
- Cháu ăn tự nhiên nhé. Món này là bố Hoàng thích nhất đấy.
Tình Nhi cười hiền, đáp lời.
- Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn cô.
Cô bé đáng yêu, lễ phép. Giọng nói trong trẻo. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, nhìn vào khóe miệng ấy, một bóng hình khác lại hiện lên trong tâm trí tôi. Bóng hình mà tôi tưởng đã vùi sâu trong quá khứ, bóng hình của người phụ nữ mà Việt chưa bao giờ quên.
Tôi hắng giọng, bắt đầu màn "thẩm vấn" nhẹ nhàng.
- Tình Nhi quê ở đâu nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-hinh-qua-khu/chuong-1.html.]
- Dạ, cháu ở Hà Nội ạ.
- Thế à? Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Bố mẹ cháu làm nghề gì?
Tôi cố gắng để giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể, như một người mẹ chồng tương lai tò mò về gia thế con dâu. Nhưng bên trong, lồng n.g.ự.c tôi thắt lại từng cơn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
- Dạ, bố cháu mất sớm rồi ạ. Cháu sống với mẹ. Mẹ cháu là...
Cô bé dừng lại một chút, như suy nghĩ. Rồi cô nói, một cách hồn nhiên.
- Mẹ cháu tên Hương ạ. Bà ấy làm giáo viên.
Hương.
Cái tên quen thuộc. Cái tên ám ảnh. Cái tên mà suốt bao năm qua tôi đã cố gắng vờ như không tồn tại. Hương.
Tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, dạ dày thắt lại, một cơn buồn nôn khó chịu dâng lên cổ họng. Nắm đ.ấ.m dưới gầm bàn siết chặt. Hương. Con gái của Hương. Thật sự là con gái của Hương.
Tôi nuốt khan, cố gắng giữ cho nét mặt không biến sắc.
- À... thế à.
Tôi vội vàng chuyển hướng.
- Thế hai đứa quen nhau lâu chưa? Hoàng kể cháu học cùng trường với thằng bé phải không?
Phần còn lại của bữa ăn trôi qua như một cơn ác mộng. Tôi ngồi đó, nghe Hoàng và Tình Nhi nói chuyện vui vẻ, nhìn con trai cười rạng rỡ khi cô bé kể chuyện, lòng đau như cắt. Tôi nhìn Tình Nhi, cố gắng tách hình ảnh cô bé ra khỏi bóng hình của Hương. Nhưng khó quá. Mỗi lần Tình Nhi cười, tôi lại thấy Hương. Mỗi lần cô bé lên tiếng, tôi lại nghe thấy giọng nói ấy trong ký ức.
Việt ngồi im lặng, thỉnh thoảng mới góp chuyện một hai câu. Ông có nhận ra sự giống nhau không? Ông có biết không? Hay ông biết tất cả rồi? Câu hỏi quẩn quanh trong đầu, dày vò tâm can.
Sau khi Tình Nhi và Hoàng ra về, sự im lặng bao trùm căn nhà. Tôi vẫn ngồi nguyên trên ghế sofa, không nhúc nhích. Không khí lạnh lẽo lạ thường. Việt đứng dậy, nói khẽ.
- Anh lên phòng trước đây.
Tôi không trả lời. Chỉ nhìn theo bóng ông khuất dần.
Căn phòng khách rộng rãi bỗng trở nên trống rỗng, lạnh lẽo. Hình ảnh Tình Nhi cười tươi, nói tên "Hương" cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Nỗi đau cũ tưởng chừng đã ngủ yên sâu dưới lớp vỏ bọc của cuộc sống hôn nhân bình lặng bỗng trỗi dậy dữ dội, cào xé.
Tôi lấy tay ôm lấy ngực, cảm giác như có hàng ngàn mảnh thủy tinh đang cứa vào da thịt. Bóng hình tình cũ... giờ lại đứng ngay trước mặt, tươi trẻ và rạng rỡ.
Con gái của Hương... bạn gái của con trai tôi.
Nghiệt ngã đến mức nào? Tôi tự hỏi.
Mẹ đã chọn rồi, Hoàng à. Dù có phải gánh nỗi đau này một mình, mẹ cũng sẽ chấp nhận cô bé... con gái của Hương. Nhưng làm thế nào đây? Làm thế nào để đối mặt với sự thật tàn nhẫn này, với bóng ma quá khứ vẫn đeo bám Việt, mà không làm tổn thương con trai?