Đèn cầu thang là loại cảm ứng âm thanh, chạy vỗ tay để đèn sáng, cảnh tượng đúng là hài hước chịu nổi. Leo một bốn tầng lầu, chẳng dám dừng .
“Bịch!” Đóng cửa , mới thở phào.
“Vội vã cái gì thế, ăn cơm ? Chưa ăn nấu cho bát mì.” Mẹ từ bếp bước .
“Chưa ạ, con ăn mì dầu giấm!” ném ba lô lên sofa.
Mẹ bếp. Lúc điện thoại rung lên, xuống sofa, lấy xem.
Là nhóm lớp đang nhắn tin.
Bạn A: [Trời ơi, tha cho , sáng mai 8 giờ tiết chuyên ngành, còn liên quan đến vật lý! Ai cho tại một đứa học văn như lên đại học học vật lý chứ!]
Bạn B: [Nghe thầy dạy tụi xin nghỉ nửa kỳ vì lý do cá nhân, giờ thầy thế dạy.]
Bạn C: [Tớ cũng , hình như thầy còn giỏi nữa.]
…
Cứ thế lướt nhóm chat, mì cũng nấu xong. Ăn mì xong, rửa mặt lên giường, lướt điện thoại một lúc thì buồn ngủ kéo đến. Nhắm mắt, ngủ .
“Hạ Hạ, dậy mau! Sao ngủ nướng nữa ? Tối qua con bảo sáng nay tiết lúc 8 giờ mà, muộn kìa!” Mẹ đẩy cửa phòng ngủ, hét toáng lên.
giật tỉnh giấc, liếc điện thoại: 8 giờ 39 phút. Ngáp ngủ bay biến, bật dậy như cá chép lộn . Mình tắt chuông báo thức từ bao giờ thế !
“Muộn , ơi, con đây!”
Rửa mặt xong, c.ắ.n vội miếng bánh bao, túm sách vở lao khỏi nhà. Cố nuốt cái bánh bao khô khốc, tay cầm đống sách và giấy nháp lộn xộn. Chân bước vội, định tranh thủ sắp xếp đồ đạc, ai ngờ cái tên khốn nào đổ nước đầy cầu thang! Khu dân cư vốn cũ kỹ, cầu thang hẹp đến mức chỉ một , mà còn ướt cả lối. để ý chân, đến chỗ ngoặt cầu thang thì trượt một phát, sách vở bay tứ tung, cũng ngã nhào. Tim thót , đành nhắm mắt chấp nhận phận. đau đớn chẳng đến, một đôi tay ấm áp đỡ lấy eo . Một mùi hương thanh lạnh quen thuộc thoảng qua. Trong lúc hoảng loạn, tay bám … cổ của đàn ông đó.
Mở mắt , gương mặt điển trai phóng đại mắt, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hình ảnh của . là… duyên thật… còn là quen… khẽ : “Sao lúc nào cũng hấp tấp thế hả?”
Nghe , nhớ đến cảnh hôm qua hiểu lầm vội vã chạy về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-dung-nhat-duoc-cua-hoi/chuong-2.html.]
Đôi tay eo , qua lớp áo mỏng, càng lúc càng nóng bỏng. vịn vai vững.
“Cảm… cảm ơn…” Vì sắp muộn giờ, nhặt vội sách vở sàn chạy biến. “Tạ ơn trời đất, muộn! Còn sáu phút nữa.” thở hổn hển, xuống cạnh Giang Lâm.
“Hạ Hạ, với Chu Minh Hằng chia tay ? Mấy thấy nắm tay Lâm Dao đến trường đấy.” Giang Lâm ghé sát, mắt liếc về phía Lâm Dao đang .
“Ừ, cặp đôi cặn bã đó, một cái là ói.” sắp xếp sách vở gọn gàng bàn.
“Cậu nghĩ thoáng thế là . Tớ bảo từ là Chu Minh Hằng cố tình cao với mà. Tưởng sẽ buồn chứ.” Giang Lâm vỗ vai .
“Buồn gì nổi. Tra nam, ai thích thì cứ việc yêu.”
Nói vài câu, thấy thực sự để tâm, Giang Lâm mới yên lòng. lúc chuông lớp vang lên. Phòng học đông kín nhưng vẫn ồn ào. Cho đến khi một bóng dáng quen thuộc bước từ cửa. Nhìn rõ mặt đó, giật thầm nghĩ: “Cũng cần diễn sâu thế mà!” Giây tiếp theo, đàn ông bước lên bục giảng, cả lớp lập tức im phăng phắc.
“Chào các em, thầy là giáo viên dạy của các em, Du Cẩn Mộc. Nửa đầu học kỳ , thầy sẽ dạy các em.”
“Trời ơi, trai quá!” Giang Lâm nắm tay , thì thào.
lặng lẽ cúi đầu, cố gắng “tàng hình”, thầm lẩm nhẩm: *Đừng thấy , đừng thấy .*
“Điểm danh .” Du Cẩn Mộc cầm danh sách bắt đầu gọi tên.
Khi đến tên , hiểu cảm thấy giọng gì đó khác lạ.
“Lê Hạ.”
“Có!” giơ tay hiệu.
Du Cẩn Mộc liếc mắt , lập tức thấy tim đập loạn. May mà tiếp tục tên tiếp theo, xong xuôi thì bắt đầu bài giảng.
“Này, Hạ Hạ, giọng thầy Du chỉ dễ , tay thầy cũng nữa!” Giữa tiết, Giang Lâm ghé tai thì thầm.
Tay… Nghe Giang Lâm nhắc, vô thức về phía tay . Tay Du Cẩn Mộc rộng lớn, gân tay nổi rõ, các khớp ngón tay thon dài rõ ràng. bất giác nhớ cảm giác khi tay đỡ eo sáng nay.
“Bạn , đừng chuyện riêng.” Du Cẩn Mộc đột nhiên về phía chúng , lên tiếng.
giật , khẽ đẩy Giang Lâm, hiệu cô đừng mất tập trung.