Trương Diễm Lệ sững , lẽ quên mất còn chuyện giấy tờ cam kết . Cô huých Khương Đại Minh một cái, khuôn mặt đầy thịt của Khương Đại Minh nở một nụ gượng gạo:
--- Chương 5 ---
"Cái gì mà , con cái đều là khúc ruột của cha , gì chuyện . Lúc đó chẳng qua là nuôi nổi thôi mà. Bấy nhiêu năm nay thực chúng vẫn luôn nhớ đến con bé. Chị Ngô, dù con bé vẫn nên ở với bố ruột thì hơn chứ."
Chỉ mấy câu , tự biến thành một cha đáng thương, vì mưu sinh mà buộc gửi con , nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ mong con.
thấy mấy hàng xóm đều bắt đầu đổi sắc sắc mặt.
"Nếu chú luôn nhớ đến con," bước từ lưng , thẳng mắt hỏi, " bấy nhiêu năm nay chú từng đến thăm con, cũng từng cho con một xu nào?
"Chẳng chú lo lắng cho con ?"
Lời dứt, hàng xóm cũng lập tức hiểu . Bà Vương tuy bình thường "ghen tị" vì giỏi hơn cháu bà, nhưng khi ngoài thì đồng lòng chống đối.
"Ôi chao, là nhớ con, nhưng con bé lớn ngần cũng chẳng thèm đến lấy một . Đây là Nam Nam thông minh nên mới vội vàng đến để "kiếm chác" đây mà?"
Một cô khác cũng liếc họ, khinh thường : "Nghe Khương Ngọc nhà cô bét lớp, thể là con của cùng một cha với Nam Nam chứ. Còn hai thật giả nữa kìa!"
" đấy, đúng đấy! Cha nào bỏ đứa con thông minh, giữ đứa con kém cỏi chứ. Thật là..."
Mặt Trương Diễm Lệ lúc đỏ lúc trắng, lúc bà nội Khương Ngọc mới chuyện.
Bà nội Khương Ngọc giống ruột của Khương Đại Minh, mà giống ruột của Trương Diễm Lệ hơn. Thân hình nhỏ gầy, gò má cao, cái miệng móm mém trông như bà già bắt cóc trẻ con trong phim tivi, đáng sợ.
Bà run rẩy móc từ trong một chiếc khăn tay, từ từ mở , lộ ba ngàn tệ bên trong với :
"Cô Ngô, chúng cũng chiếm tiện nghi của cô. Lúc đó cô đưa chúng ba ngàn, giờ chúng trả cô ba ngàn.
"Con bé chắc chắn cũng về với bố ruột. Các thể cứ chiếm giữ con bé như !"
Mẹ tức đến tái mặt, giơ xẻng xào lên định thì lên tiếng.
bà nội Khương Ngọc, bình tĩnh : "Bà tính sai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-me-toi/chuong-6.html.]
"Ba ngàn tệ của chín năm thể mua nhà , bây giờ thì mua gì? Hơn nữa, bố con mấy năm nay chi bao nhiêu cái ba ngàn tệ cho con , tiền đó bà tính thử?
"Con cũng theo các . Cái trò giả tạo dẹp . Con các vứt bỏ con vì con trai, giờ sinh nữa, đòi con về ?"
Mẹ phía kinh ngạc , dường như hiểu một đứa bé mới học lớp ba thể những lời !
" ! Vẫn còn lừa khác, một đứa trẻ cũng các đang tính toán gì, giờ các còn mặt mũi nào mà lấy ba ngàn, các đang mặt ai đấy?" Bà Vương giật giọng hét.
"Thế là đúng còn gì. Muốn con trai thì vứt con gái , giờ sinh nữa, đòi đứa con gái nuôi lớn về. Hóa chuyện đều là của nhà cô hết ?"
Mặt bà nội Khương Ngọc lúc đỏ lúc trắng, bà trừng mắt đầy hung dữ.
bà: "Bà trừng mắt con gì?" giật lấy tờ cam kết trong tay , giơ mặt bà: "Bà còn như nữa, coi chừng bố con kiện bà tòa đó."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Mày ăn với lớn kiểu gì !" Khương Đại Minh xông lên định kéo , nhưng bố một tay đè xuống một bên.
Bố mở quán ăn, ngày nào cũng xóc chảo, sức tay khỏe khỏi .
Khương Đại Minh siết chặt cổ tay, thể cử động, vẻ mặt kinh hãi.
Bố nheo mắt Khương Đại Minh, hạ giọng.
"Nhà các nghĩ chúng dễ bắt nạt lắm ? Con bé đúng đấy, giấy trắng mực đen rõ ràng . Các mà còn như , ngày mai thề sẽ kiện các tòa, Khương Đại Minh, xem thử công việc của còn giữ !"
Trương Diễm Lệ vội vàng cuống quýt: "Anh buông tay! Anh gì ! Đánh ! Có đánh !"
Cô , hằn học : "Đồ bạch nhãn lang, mang nặng đẻ đau mười tháng sinh mày mà mày như ! Ngô Hiểu Hoa, cho cô , đứa con của cô sẽ chẳng gì !"
"Vậy thì cần cô bận tâm." Mẹ cầm xẻng xào chỉ cô : "Ít nhất cũng hơn cái đứa 'đội sổ' nhà cô. Mau cút ! Sau đến nào là đánh cô đó."
Khương Đại Minh mắt đỏ ngầu lườm chúng mấy cái, đỡ bà lão mặt xanh mét bỏ .
Lúc , mấy đó vẫn còn lẩm bẩm chửi bới.
Mẹ cảm ơn mấy hàng xóm, tối đó rán một ít viên chiên chia cho họ. Chuyện coi như tạm .