BỐ MẸ NÓI NHÀ NỢ CHỒNG CHẤT, LẠI LÉN MUA NHÀ CƯỚI CHO EM TRAI - 1
Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:50:10
Lượt xem: 72
Sau khi trúng mười triệu tệ, giấu nhẹm tất cả
Sau khi trúng mười triệu tệ, lẳng lặng giấu kín, âm thầm mua một căn hộ, định dành cho cha đang ngập trong nợ nần một niềm vui bất ngờ.
Khi căn nhà mới dọn dẹp gọn gàng, chuẩn đón họ về, mở cửa thấy em trai cùng nhân viên môi giới từ căn hộ đối diện bước .
Nó thoáng khựng , ánh mắt lập tức sáng rực, giọng hồ hởi như trúng :
“Chị! Ba cũng mua cho chị một căn ở đây ?”
—---
sững.
“…Cũng?”
Em trai chẳng mảy may cảnh giác, vẫn toe:
“ ! Ba thanh toán tiền đặt cọc cho em xong. Họ bảo khu an ninh , tiện nghi đầy đủ! Còn dặn em đừng với chị, hóa họ âm thầm mua cho chị căn đối diện luôn ?”
nhạt, cố giữ bình tĩnh:
“Ừ, khéo trùng thật nhỉ… Tiểu Hạo, ba lấy tiền ? Nhà vẫn còn nợ chồng chất mà. Mỗi tháng phần lớn lương chị đều gửi về…”
“Nợ á? Hết từ lâu ! À, ba bảo đừng cho chị , sợ chị lo ảnh hưởng công việc.”
Nó nhẹ tênh, còn hạ giọng thì thầm như tiết lộ bí mật trời long đất lở:
“Thật nhà nợ nhiều. Ba chỉ giả vờ khó khăn để phòng chị tiêu pha linh tinh thôi. À mà , chị còn nhớ hồi nhỏ hai đứa đói, đêm ăn bánh bao chấm xì dầu ?”
gật đầu, tim nhói lên.
Nó phá lên sảng khoái:
“Thực đợi chị ngủ , ba dẫn em ăn hoành thánh phố đấy! Lúc nào cũng thêm thịt thêm trứng! Họ bảo con trai tẩm bổ, còn con gái thì gầy một chút mới xinh, dễ gả chồng — tiện thể tiết kiệm tiền để lo cho em cưới vợ.”
Bụng quặn , cổ họng nghẹn như bóp chặt.
Nó vẫn thao thao bất tuyệt, vẻ mặt rạng rỡ như kể chuyện ho:
“Ba bảo chị hiểu chuyện, mềm lòng, để chị động lực. Chị xem, giờ chị giỏi giang thế , tháng nào cũng gửi tiền về, ba khen chị suốt! Khác hẳn em, lớn đầu mà còn để ba lo cưới vợ cho.”
bấu chặt khung cửa, cả lạnh toát.
“Động lực …” khẽ nhếch môi. “Thế nên… học bổng đại học của chị, tiền chị gửi về khi …”
“À cái đó hả?” Nó như thể chuyện hiển nhiên:
“Ba bảo giữ cho em, mua xe. Nói thật, tiền đặt cọc mua nhà chắc cũng phần của chị đấy. Có chị thật!”
Nó sáng rỡ như nắng sớm, còn nghẹn cứng họng, cố gắng lắm mới câu tiếp theo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-me-noi-nha-no-chong-chat-lai-len-mua-nha-cuoi-cho-em-trai/1.html.]
“… nhà ở đây rẻ. Chỉ dựa tiền chị gửi về, chắc đủ , đúng ?”
Em trai nhún vai, giọng ngây ngô mà tàn nhẫn:
“Ba bảo , với nhan sắc và bằng cấp của chị, lấy chồng thì tiền sính lễ cũng ba đến năm trăm ngàn chứ ít gì. Đến lúc đó lấy tiền bù vô là !”
kìm , lao thẳng nhà vệ sinh, ôm chặt bồn cầu nôn khan.
Nước mắt theo cơn co rút mà tuôn lã chã.
nhớ hồi đại học, bạn cùng phòng từng thấy ăn cơm trắng thức ăn, liền hỏi:
“Sao khổ thế? Hôm qua thấy ba dẫn em trai chơi Happy Valley, gọi cả set đắt nhất, cả nhà tươi lắm mà?”
lập tức phản bác:
“Cậu nhầm ! Cuối tuần nó thêm để kiếm tiền phụ . Ba ở nhà ăn dưa muối thôi!”
Khi , còn thầm khinh bạn , nghĩ cô ganh ghét nên mới bịa chuyện.
Đến khi nghiệp, thầy hướng dẫn cầm tay , khuyên nhủ:
“Thành tích của em đủ để học tiếp thạc sĩ. Trường thể hỗ trợ học bổng hoặc công việc bán thời gian nếu khó khăn.”
Mắt đỏ hoe, lắc đầu dứt khoát:
“Thôi ạ. Ba em vất vả lắm , em ngay để đỡ đần họ.”
Thầy chỉ thở dài. Còn — vẫn tự cho là hiếu thuận, hiểu chuyện.
Mỗi gọi điện, giọng bà đều mệt mỏi, xen chút áy náy:
“Nam Nam , nhà vẫn , chỉ là… lớp học thêm cho em con đắt quá, thôi bỏ , nỡ phiền con…”
gặng hỏi mãi, bà mới miễn cưỡng một con .
lập tức thắt lưng buộc bụng, chuyển tiền ngay, xót xa thấy ấm lòng — vì tin rằng đang “gánh đỡ cho gia đình”.
Cha mỗi say vỗ vai , giọng lèm bèm:
“Con gái ngoan, hiểu chuyện hơn thằng em nhiều. Sau nhà còn trông con. Em trai con dù bằng con, nhưng là đàn ông, con thương nó, nó sẽ nhớ ơn con.”
Mẹ thì gật gù, đôi mắt đầy tự hào giả tạo:
“Nhà nghèo nhưng còn giữ sĩ diện. Chỉ tội cho con bé … Ước gì bố tài cán hơn thì đến nỗi để con khổ.”
Ngày đó, vì cảm động.
Ai ngờ — tất cả chỉ là vở kịch hảo mang tên “tình thương”.
Thì họ cố tình diễn vai khổ sở để kích hoạt mặc cảm trong , khiến tự nguyện nuôi họ cả đời.
Một kiểu thao túng gia đình thượng hạng — mượn danh “yêu thương” để thao túng cảm xúc.
nôn đến kiệt sức, bệt xuống nền gạch lạnh buốt.
Em trai loay hoay bên cạnh, hốt hoảng:
“Chị, chị thế? Để em gọi ba …”
ngẩng đầu, sang căn hộ mới toanh đối diện — nhà của nó.
Rồi căn phòng phía lưng — nơi định tặng “bất ngờ” cho chính những kẻ dẫm nát lòng .