Bồ Công Anh Bất Tử - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-09-28 12:59:52
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vòng phỏng vấn cuối mười .

 

Trong đó còn hai du học sinh mới về nước.

 

Một thạc sĩ trường 985 như thật chẳng đáng kể.

 

Thế nhưng khi phỏng vấn, trưởng ban phỏng vấn quen.

 

Ông lật sơ yêu lý lịch, hỏi: “Trước đây cô từng ở Long Nhuận Trà Lâu ?”

 

chợt nhớ .

 

Ngày ông thường đưa khách nước ngoài đến quán .

 

Dù lúc nào cũng phiên dịch nhưng đạo nhiều thuật ngữ chuyên môn, phiên dịch quen.

 

Nên đôi khi tay giúp.

 

Đó chính là “ngoại ngữ miễn phí chuẩn bản xứ”, cầu còn chẳng , tận lực thêm vài câu.

 

Bầu khí buổi phỏng vấn hết sức dễ chịu.

 

Chẳng bao lâu, nhận lời mời việc.

 

Tổng thu nhập năm là 30 vạn.

 

Tuy thể so với Chu Tưởng nhưng nhớ hồi mới nghiệp đại học, tìm việc cũng vấp ngã, đúng là nay khác xưa.

 

Sau khi công việc định, Chu Tưởng bắt đầu sốt ruột: “Các con cũng còn nhỏ nữa, chuyện kết hôn, sinh con nhanh chóng tiến hành thôi.”

 

Thấy , hôn nhân là đấy.

 

Chỉ khi trong tay nắm đủ vốn liếng, bạn mới coi trọng và tôn trọng.

 

Năm đó, em gái học năm ba đại học.

 

Ban đầu em định thi nghiên cứu sinh, và Chu Tưởng đều lên kế hoạch cho em.

 

Thế mà em đột nhiên thi nữa.

 

gặng hỏi mãi, mới em đang hẹn hò.

 

Bạn trai hơn em ba tuổi, nghiệp cao đẳng, hiện đang nhân viên bán hàng.

 

Anh giục cưới gấp.

 

Khi , đầu như nổ tung.

 

Sau khi gặp mặt bạn trai của em, càng thấy ba hoa, đáng tin.

 

“Trời cho em cái đầu thông minh như , em đem hết nuôi não yêu đương ?”

 

“Em vất vả thi đại học để gì, chỉ để nghiệp lấy chồng ?”

 

“Tại ngăn cản em thi cao học? Vì sợ chênh lệch học vấn quá lớn, xứng với em!”

 

“Thu Thu, và em cùng đường .”

 

...

 

Lúc đó chúng đều nổi nóng.

 

Thu Thu cũng tức giận.

 

“Hồi đó chị cũng chỉ học đại học bình thường, rể là tiến sĩ, mà chê chị!”

 

“Tiểu Tùng đúng, chị quản nhiều quá . Em trẻ con ba tuổi, đời em em tự chịu trách nhiệm!”

 

...

 

25

 

Ngay khoảnh khắc , một nỗi bi thương tràn ngập trong lòng .

 

luôn vì em mà tính toán, chỉ mong em bớt đường vòng.

 

Cuối cùng thành: quản quá nhiều.

 

Thu Thu cũng nhận lỡ lời, nhỏ giọng xin : “Xin chị, thật sự với em.”

 

Cư dân mạng đều : hãy tôn trọng, hãy chúc phúc.

 

em là em gái duy nhất của .

 

Chẳng lẽ trơ mắt cuộc đời em gái trượt dốc ?

 

Thời gian đó, quan hệ của và em gái căng như dây đàn.

 

Cũng may Chu Tưởng hòa giải, chúng mới tuyệt giao.

 

Bố cũng sốt ruột, chẳng cách nào khác ngoài việc nhờ khuyên nhủ em gái thêm.

 

Tình trạng kéo dài đến tận cuối tháng Mười.

 

Một ngày, Thu Thu đột nhiên gọi điện cho : “Chị ơi, em chia tay .”

 

Vì chúng cãi kịch liệt, em cũng d.a.o động ít nhiều.

 

Tên bạn trai liền nghĩ một chiêu độc: Cố ý chọc thủng bao cao su, em gái m.a.n.g t.h.a.i ngoài ý .

 

Như thế thì chuyện cưới xin coi như ván đóng thuyền.

 

May mắn , em cũng quá mù quáng vì tình.

 

Đêm , em ôm nức nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-cong-anh-bat-tu-sazh/chuong-16.html.]

 

Sáng hôm , trong ánh bình minh, em khẽ hỏi: “Chị, bây giờ em bắt đầu ôn thi còn kịp ?”

 

“Tất nhiên là kịp!” trả lời chắc nịch.

 

Hai năm khi , đúng lúc công ty đợt điều động lớn, phá lệ thăng chức phó phòng.

 

Dưới sự thúc giục của bố hai bên, và Chu Tưởng tổ chức một đám cưới linh đình.

 

Họ hàng thích đều đến dự.

 

Mẹ chồng cho đủ thể diện, đưa sính lễ mười vạn, còn khen ngợi mặt bộ khách khứa.

 

Bác dâu cả ghen tị đến đỏ cả mắt, thậm chí còn hỏi phục vụ thể gói mang về một con tôm hùm lớn .

 

Bố , chân tay và giọng dần hồi phục, lúc trao cho Chu Tưởng, mắt ông đỏ hoe: “Hạ Hạ trưởng thành chẳng dễ dàng, con thật lòng thương nó.”

 

Khi tiễn , bà nắm tay mà nấc:

 

“Ngày bố thiên vị cũng là bất đắc dĩ, nhà điều kiện… Con đừng trách chúng .”

 

Thì , tình yêu của bố cũng thể đổi.

 

Khi con cái trưởng thành, dường như họ thích đứa thành đạt hơn.

 

Bố bắt đầu thường xuyên nhắn tin cho , trời lạnh dặn mặc ấm, trời nóng lo cảm nắng, còn đủ loại dưa muối mà thích, mỗi về quê nhét đầy cốp xe.

 

Ngược , đối với em gái, họ chẳng còn quan tâm như .

 

Bố còn than phiền qua tin nhắn, bảo ít gọi điện thoại về nhà.

 

Nhiều đứa con xa quê thường nhớ nhà.

 

Là bởi vì chúng lớn lên trong tình thương của ông bà, cha .

 

Người mãi mãi giữ sợi dây gắn bó trong lòng họ.

 

thì khác.

 

luôn bỏ rơi, mãi mãi cùng.

 

Các từng cho tình yêu nồng nhiệt và trọn vẹn.

 

Vậy trách lưu luyến đây?

 

Nhà chồng đối xử với cũng tạm, Chu Tưởng thì nhất mực yêu thương.

 

Trên đời , cuối cùng tâm ý yêu .

 

trưởng thành , còn quá cần đến tình yêu của bố nữa.

 

thấu, chỉ là thể đoạn tuyệt quan hệ.

 

Đành học cách hòa giải với đứa trẻ trong lòng .

 

Họ cho sinh mệnh, cho chút ít tình thương.

 

Vậy thì cũng hồi đáp chút ít tình thương .

 

Xưa nay, vốn chẳng thích nợ nần ai.

 

Một trận mưa lớn đổ xuống, căn nhà cũ sụp mất.

 

May mắn , căn hộ 140 mét vuông mua ở thị trấn bàn giao.

 

Nhà ở vị trí , cách bệnh viện chỉ 500 mét, băng qua đường là tới quảng trường văn hóa, gần đó hai siêu thị lớn.

 

Bố ngoài miệng thì bảo ở quê tiện hơn nhưng trong lòng thì mừng rỡ khôn nguôi.

 

Ai cũng khen họ phúc, sinh hai cô con gái thông minh, giỏi giang.

 

Bác dâu cả còn tính toán, bố cho mượn nhà để em họ cưới vợ.

 

mấy năm qua bà cháu chắt hành hạ, già nhanh, chẳng còn sức mà đấu khẩu với nữa.

 

May mắn , bố từ chối.

 

Thời đại khác , quan niệm cũng dần đổi.

 

Người nhận nhiều con trai cũng chẳng còn là chuyện đáng tự hào.

 

Con trai nhiều, đồng nghĩa với cực khổ cả đời.

 

Thật , sinh trai gái chẳng điều cốt yếu.

 

Điều quan trọng là: hãy yêu thương chúng thật lòng.

 

Cho con cái đủ tình thương, dạy chúng cách , việc.

 

Khi trưởng thành, tự nhiên chúng sẽ báo đáp bằng tình yêu và hiếu thuận.

 

đạo lý , chỉ những ai thật sự từng trải mới hiểu thôi.

 

Còn thế nào để những kẻ sinh bình thường thiếu thốn tình thương như chúng sa chân bùn lầy?

 

nghĩ, chỉ còn cách: Biết quý trọng bản , ngừng cố gắng, tuyệt đối buông bỏ, c.ắ.n chặt răng mà bước qua.

 

Bước qua giông bão, dẫu chẳng thấy cầu vồng.

 

khi ngoảnh , vẫn thể mỉm

 

cố gắng hết , phụ từng tấc thanh xuân.”

 

— Hết —

 

Loading...