Chu Tưởng ủng hộ ôn thi: “Nếu em , sẽ còn thời gian, môi trường ôn tập như bây giờ.”
“Cũng mất luôn lợi thế ứng viên mới nghiệp.”
Anh nắm tay giữa đám cúc dại đầu thu: “Chuyện sinh hoạt phí em đừng lo, thể chuyển cho em một tháng một nghìn rưỡi.”
Nói lôi điện thoại .
từ chối: “Em còn tiền tiết kiệm, khi nào đủ sẽ nhờ .”
Thực thi cao học cũng vì .
Anh là tiến sĩ trường danh tiếng, còn chỉ là sinh viên trường bình thường.
Nhà cũng khá giả.
Có cho năm nghìn tệ tiền sinh hoạt, tưởng là cho cả học kỳ, bảo: “Một tháng đó.”
nỗ lực rút ngắn cách giữa chúng .
Thi đại học, thi bằng trí thông minh và sự cố gắng.
Còn thi cao học lúc đó căng thẳng như bây giờ.
Thông minh chỉ là phụ, quan trọng là kiên trì, chịu đựng, chống cám dỗ.
Khi định thi cao học, bố phản đối kịch liệt: “Học cao học thêm ba năm, bố già .”
“Con vốn thông minh, bây giờ bỏ việc để ôn thi, tiền, lỡ như thi trượt là hai tay trắng.”
“Con học cao học, tiền học, tiền sinh hoạt của em con tính ?”
…
còn là cô bé mười bảy, mười tám tuổi dựa bố nữa.
Em gái cũng lên tiếng: học phí nó thể vay.
Bố đành nhượng bộ.
Năm đó ôn thi, ngoài Chu Tưởng và em gái, gần như cắt đứt giao tiếp xã hội.
Nghĩ đến viễn cảnh cả ba đứa cùng học một trường, tràn đầy động lực.
giống như miếng bọt biển, cứ hì hục hút nước, hút mãi.
Chờ ngày lên cán cân phận.
Ngày đó cuối cùng cũng đến.
Mùa đông năm rét đậm, sáng mặt đất đóng băng.
hai ngày thi cao học trời hiếm hoi nắng chiếu xuống ấm áp.
Ba môn đầu khá .
Chu Tưởng chờ ngoài cửa phòng thi, định cùng ăn.
lúc đó điện thoại reo, là gọi.
do dự vài giây mới máy, bên là giọng hoảng loạn:
“Bố con uống rượu ở nhà , khi về ngã, đầu chảy đầy máu, Hạ Hạ, , …”
20
Đã một khoảnh khắc, từng nghĩ: lẽ nên tắt điện thoại.
Chỉ còn thiếu một môn cuối cùng thôi.
Ba môn đều khá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-cong-anh-bat-tu-sazh/chuong-13.html.]
Nếu cuộc gọi , thi xong suôn sẻ, lẽ quỹ đạo cuộc đời sẽ khác.
cuộc đời chữ “nếu”.
Chu Tưởng vội vàng cùng chạy đến bệnh viện.
Bố khi uống rượu thì đột quỵ, ông giữ mạng sống nhưng năng ngọng nghịu, còn nhanh nhẹn như , đừng đến chuyện kiếm tiền.
Ông giường, dám thẳng : “Hạ… Hạ, tại đường trơn quá thôi.”
Mẹ ấp úng: “Em con đang lớp 12 , đừng để nó , kẻo phân tâm.”
“Hạ Hạ, bố con kiếm tiền nữa , con đừng học cao học nữa, nếu con học, nhà sống thế nào?”
“Thế còn Thu Thu thì ?”
liên tục nhắc bản bình tĩnh nhưng thực sự thể kiềm chế , bật , gào lên:
“Con với bố là con đang thi, vẫn còn uống rượu?”
“Tại trong mắt bố từng con?”
“Tại con luôn là hy sinh?”
“Dù chỉ một , bố thể nghĩ cho con, coi trọng con một chút ? Bố con chuẩn hơn một năm trời ?”
“Bố con thức bao nhiêu đêm, bao nhiêu bài, chịu bao nhiêu khổ cực ?”
“Con đòi bố nâng đỡ, ít nhất, ít nhất…”
Ít nhất đừng mãi mãi kéo xuống.
Ít nhất đừng hết đến khác với : mày luôn là đứa bỏ rơi.
Bố cúi gằm mặt.
thấy tóc họ bạc trắng lốm đốm.
Nỗi bi thương như từng lớp sóng cuộn trào trong tim.
Có lẽ, đây chính là phận của .
chạy khỏi bệnh viện.
Chu Tưởng đuổi theo, tìm thấy một cái cây trụi lá.
Anh nhẹ nhàng ôm , vỗ lưng: “Không , em còn .”
“Trong mắt , em mãi là quan trọng nhất.”
ôm , òa nức nở.
Mùa đông năm đó, gốc cây khô ,
như cạn tất cả những tủi hờn hơn hai mươi năm qua.
Chu Tưởng ôm , khẽ : “Xin , giờ , hóa Hạ Hạ chịu nhiều khổ như thế mới trưởng thành độc lập, kiên cường thế .”
từng kể với nhiều về quá khứ.
Khổ đau gì đáng để ca ngợi .
Nếu lựa chọn, cũng cô công chúa nhỏ yêu thương chứ.
Khi phòng bệnh, : “Hay là năm con thi , thể rửa bát, một tháng cũng kiếm hai nghìn.”
Em gái cuối cùng cũng chuyện.
Em với : “Chị, khi em đại học thể xin học bổng, cũng thể thêm.”
“Chị cứ yên tâm ôn thi, tiền sinh hoạt của chị để em lo.”