Trương Sơn kéo áo :
“Doanh Doanh, là chị cả trong nhà…”
“Anh im miệng!” – cắt ngang, sang chồng:
“Mẹ khỏi . Ba nhà góp tiền thuê hộ lý cho bố…”
Chưa kịp xong, em gái chồng gạt phắt:
“Không ! Thuê hộ lý đắt lắm, 7.000–8.000 tệ một tháng cơ!”
Cặp vợ chồng em trai chồng gì, nhưng ánh mắt thì đồng ý với cô .
họ sẽ phản đối – vì khoản thuê hộ lý thể trốn tránh .
Còn – chỉ vì giờ lười tính toán với họ – nên trong mắt họ, là con “gà béo” dễ vặt.
Chỉ tiếc, họ tính sai.
lên:
“Vậy còn cách nào. Không lo, mà là cô con gái quý của keo kiệt, bỏ tiền. Ngoài Trương Sơn, còn hai đứa con nữa, chẳng lẽ chúng chỉ ăn hại ? Không thể lúc nào cũng chăn vắt nhà mãi .”
và Trương Sơn quen qua mai mối.
Từ nhỏ mất cha , chỉ sống nương tựa bà nội.
Bà rong ruổi khắp phố bán hoành thánh nhỏ để nuôi khôn lớn.
Khi nghiệp đại học và , bà thường nhắc nhắc bên tai:
Bà già , chẳng ngày nào , hy vọng khi nhắm mắt còn thấy kết hôn, sinh con.
Bất đắc dĩ, đành thuận theo bà mà xem mắt.
Và thế là gặp Trương Sơn.
Anh hơn hai tuổi, mặt mũi đoan chính, ít , trông thật thà chất phác.
Ấn tượng đôi bên đều khá .
Chúng bắt đầu qua , yêu hơn một năm thấy cũng hợp, liền bàn chuyện cưới hỏi.
Rồi cha chồng bắt đầu than nghèo kể khổ, bảo nhà ba đứa con, chi tiêu lớn.
Nói rằng cho Trương Sơn học đại học tốn bao nhiêu tiền, gom hết sạch tiền tiết kiệm.
rõ ràng Trương Sơn từng với : lên đại học, cha mặc kệ, học nhờ vay vốn sinh viên và thêm tự trang trải, tốn của họ một xu.
Anh còn tự hào về điều đó.
Thế nên ở đây than nghèo, ngay là bà chẳng bỏ tiền .
Quả nhiên, than vãn xong, chồng tỏ vẻ u sầu:
Không tiền mua nhà cho chúng , bảo chúng về ở chung với họ, đợi tích góp thêm tiền.
Khi , em trai và em gái chồng đều cưới.
Cả nhà bốn chen chúc trong căn hộ một phòng ngủ hai phòng khách.
Cha chồng một phòng, em gái một phòng, Trương Sơn và em trai trải đệm ngủ ở phòng khách.
dọn thì ở ?
Đuổi em gái chồng ? Hay cũng trải đệm ngủ ở phòng khách?
thế hợp ý .
đang lo cưới thì với bà nội.
Nếu nhà Trương Sơn chuẩn sẵn nhà tân hôn, với suy nghĩ truyền thống của bà, chắc chắn bà sẽ chịu ở cùng.
Bà già như thế, để bà sống một yên tâm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-chong-bi-liet-em-gai-chong-muon-toi-hieu-thao-voi-bo/2.html.]
Thế nên đề nghị mua nhà, ở nhà luôn.
Ai cũng vui mừng.
Mẹ chồng đến khoe cả lợi, hào phóng đưa cho 10.001 tệ tiền sính lễ, bảo là “vạn lý khiêu nhất” (muôn chọn một).
Rồi kéo phòng, bí mật dúi cho một chiếc nhẫn bạc đen sì:
Nói là bảo vật gia truyền họ Trương, truyền mấy chục đời, giá trị ngàn vàng, bảo lén giữ, đừng cho ai .
nào dám nhận, lỡ mất thì mang tội với liệt tổ liệt tông nhà họ Trương.
trả , bà nhận, cứ nhét tay .
Giằng co một hồi, chiếc nhẫn rơi tõm ly nước mặt .
Ly đầy nước, chiếc nhẫn bạc “gia truyền” nổi lềnh bềnh mặt nước.
– nó nổi!
c.h.ế.t lặng. Cả đời thấy bạc nào nổi .
Nhìn bộ mặt sốt sắng của bà mà cạn lời.
Bạc chẳng đắt, một chiếc nhẫn nhỏ tốn bao nhiêu?
Cùng lắm lấy hợp kim mà lừa còn .
Ai dè chơi hẳn nhựa!
Bà giả vờ ngu nghĩ là đồ ngốc.
Vớt còn định đeo ngay tay .
chịu hết nổi, quăng ly, gọi Trương Sơn:
“Này, đưa bảo vật gia truyền, bảo là nhẫn bạc tổ truyền.”
Trương Sơn xong, mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ, vội chữa:
“Mẹ già , nhầm thôi.”
Bị bóc mẽ, bà cũng thấy ngại, còn phụ họa: già , lấy nhầm, để tìm đưa .
Thật lúc bà lôi nhẫn nhựa lừa, do dự.
Thấy bà đàng hoàng, chắc khó sống yên .
Trương Sơn thành thật xin , còn ứng lương mua cho bộ trang sức năm món.
Nghĩ vẫn cư xử , thật thà, tật , mà chúng cũng ở chung với , nên bỏ qua.
Cưới xong, Trương Sơn quả thật .
Chăm lo gia đình, đối xử với bà nội cũng tử tế.
Có gì ngon đều nghĩ đến bà, rảnh thì đưa bà chợ sớm, hội làng.
Bà thấy là tít mắt, khen tìm rể .
Chúng thời gian hạnh phúc.
Cho đến khi em trai chồng cưới, mới chồng chẳng hề nghèo.
Bà cho em trai mua nhà, mua xe, đủ cả ba món trang sức vàng.
Còn đưa Chu Lệ 188.000 tệ tiền sính lễ.
Sợ truy cứu, bà giả vờ nắm tay :
“Biết là thiệt cho con, nhưng lúc con cưới, nhà thực sự tiền.”