Bình sinh một lần gặp gỡ, từ đây đến tận cuối đời - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-04-17 14:39:20
Lượt xem: 269

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Tri Hủ bên cạnh ta nhíu mày định sai thị vệ đi xua đuổi, nhưng ta lại xua tay nói: "Không sao."

 

Cũng đến lúc kết thúc với những người này rồi.

 

Ta nhìn Tống Nhược Linh nói: "Ta sớm đã không còn quan hệ gì với hai người họ, ngươi quỳ ở đây cầu xin ta, không bằng đi tìm bọn họ."

 

Tống Nhược Linh khóc lóc kể lể: "Hôm qua, Bệ hạ đích thân hạ chỉ bắt giữ Dữu Bạch, hiện giờ hắn đã bị hạ ngục, Giang lão tướng quân đêm qua quỳ ngoài cổng cung cả đêm, Bệ hạ cuối cùng mới chịu nhượng bộ, nhưng..."

 

"Nhưng Dữu Bạch lại phải vĩnh viễn trấn giữ biên cương, không được về kinh!"

 

"Khương tiểu thư, cho dù hắn từng làm tổn thương người, cũng không đến mức bị trục xuất khỏi kinh thành vĩnh viễn chứ! Năm đó, hắn cưng chiều người như vậy, người muốn gì hắn đều cầu xin cho người, tình cảm bao năm đó chẳng lẽ cứ thế nhẹ nhàng vì chuyện sau này mà xóa bỏ hết sao?"

 

"Dù có như vậy, người cũng không thể báo thù hắn như thế—"

 

Nàng ta khóc lóc thảm thiết, khiến người qua đường vây xem bàn tán.

 

"Bây giờ biên cương thái bình, nhân tài trẻ tuổi như vậy vĩnh viễn không được vào kinh, quả thực phạt hơi nặng."

 

"Còn không phải sao, nghe nói Giang Dữu Bạch kia còn chưa thành thân đâu. Đại nhân nào trong kinh thành nỡ gả nữ nhi đến biên cương chịu khổ, bây giờ sợ là không cưới được cô nương tốt nào rồi."

 

Trong phút chốc mọi người bàn tán xôn xao, ta lại lần nữa trở thành đầu sóng ngọn gió.

 

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta khóc càng lúc càng hăng, đợi đến khi nàng ta thỉnh thoảng liếc trộm ta, cuối cùng mới lên tiếng.

 

"Tống Nhược Linh, ngươi thật sự không biết hắn bị phạt vì sao sao?"

 

Ta lạnh mặt nói: "Hắn hôm qua ý đồ cản trở hôn lễ, tương đương với kháng chỉ. Hắn tay nắm binh quyền, nhưng những binh lính đó vốn nên ở ngoài kinh thành, không có thánh chỉ không được vào kinh."

 

"Nhưng hắn lại vì tư dục của bản thân, lại dám để những binh lính đó vào kinh cản trở hôn lễ!"

 

"Nếu không phải Bệ hạ nhân từ, tiếc tài, chỉ riêng việc hắn làm, Giang Dữu Bạch sớm đã đáng c.h.ế.t một nghìn lần, một vạn lần!"

 

Tiếng ồn ào trong đám đông lắng xuống.

 

Những bá tánh vây xem này, vốn biết không nhiều, rất dễ bị người khác kích động, ta tự nhiên phải trước mặt mọi người vạch mặt Tống Nhược Linh.

 

Ta nhìn Tống Nhược Linh mặt mày trắng bệch nói: "Ngay cả Văn Dục hôm qua lên tiếng, cũng là xúi giục ta mở miệng từ chối. Ngươi xem sau khi ta từ chối hôm qua, hắn còn có hành động cản trở nào khác không?"

 

"Nói cho cùng, Văn Dục tỉnh táo hơn, thông minh hơn. Hắn không giống Giang Dữu Bạch bất chấp tất cả như vậy."

 

"Sai lầm lớn nhất Giang Dữu Bạch làm, chính là dám khiêu khích Bệ hạ! Chỉ riêng tội này bắt hắn trấn giữ biên cương đã là để hắn lấy công chuộc tội! Ngươi lại còn dám đến tìm ta la lối ở đây, ngươi đang nghi ngờ quyết định của Bệ hạ sao? Tống Nhược Linh, ngươi thử đoán xem, đồng phạm hoặc kẻ xúi giục gây rối là tội gì!"

 

Tống Nhược Linh nghe vậy, chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất, ta vừa chuẩn bị rời đi nàng ta sợ hãi níu lấy áo ta, bước chân ta dừng lại, nhẹ nhàng phủi tay áo muốn thoát ra, nhưng Tống Nhược Linh lại ngã mạnh ra sau.

 

Nàng ta ngã dưới chân Tạ Tri Hủ, đáng thương ngẩng đầu nói: "Khương tiểu thư, ta, ta không cố ý."

 

Có lẽ mấy ngày nay sống không tốt, sắc mặt Tống Nhược Linh tái nhợt, chút da thịt vốn nuôi được đều đã mất sạch, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng ta lúc này, nước mắt lưng tròng, thật là một dáng vẻ mỹ nhân yếu đuối.

 

Ta thấy nàng ta đáng thương nhìn Tạ Tri Hủ, không khỏi cười lạnh trong lòng.

 

Quả nhiên, giây tiếp theo Tạ Tri Hủ nhíu mày nói: "Bộ dạng giả vờ đáng thương này của ngươi cũng quá giả tạo rồi, thủ đoạn cũng thấp kém."

 

Ánh mắt Tống Nhược Linh run lên, chưa đợi nàng ta nói xong, Tạ Tri Hủ lại nói: "Ta từ nhỏ đã thấy đủ loại tranh đấu hậu viện, thủ đoạn này của ngươi người sáng mắt đều nhìn ra được."

 

"Tống Nhược Linh à, Tống Nhược Linh, ngươi thật đúng là một tai họa. Nếu không phải ngươi ở giữa gây chuyện, Giang Dữu Bạch sao lại rơi vào tình cảnh này, sau này ai cưới ngươi, chỉ sợ vĩnh viễn gia trạch bất an!"

 

Đám đông lập tức náo nhiệt trở lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/binh-sinh-mot-lan-gap-go-tu-day-den-tan-cuoi-doi/chuong-5.html.]

Tống Nhược Linh toàn thân run rẩy, kinh hãi nhìn Tạ Tri Hủ, ta thầm thở dài trong lòng.

 

Nữ nhân này gặp phải Tạ Tri Hủ quả thực là đụng phải thứ dữ rồi!

 

Tạ Tri Hủ con người này, nhìn bề ngoài tính tình ôn hòa, nhưng vì những trải nghiệm thời thơ ấu, cực kỳ ghét những thủ đoạn hậu cung đó, dù sao đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn từ nhỏ không được nuôi dưỡng dưới gối phụ mẫu.

 

Bây giờ Tạ Tri Hủ nói ra những lời này, chỉ sợ Tống Nhược Linh ở Kinh thành này không còn chỗ đứng nữa.

 

Tạ Tri Hủ nói xong, nắm tay ta không thèm để ý đến Tống Nhược Linh nữa, Tống Nhược Linh gắng gượng muốn đến gần hắn, lại bị thị vệ giữ chặt vai, lần này bọn họ không dám lơ là nữa.

 

Từ xa, ta vẫn còn nghe thấy tiếng khóc lóc của Tống Nhược Linh: "Điện hạ! Điện hạ! Ta không có ý đó! Ta không có ý muốn ly gián đâu!!"

 

Trong Tú Hồng Lâu, lần này tâm trạng ta đến hoàn toàn khác với lần trước.

 

Chúng ta chọn một ít vải vóc thượng hạng sắm thêm vài bộ quần áo, bà chủ ôm những sấp vải đó cười không khép được miệng: "Điện hạ, Tạ phu nhân, lần này đồ vật coi như giảm giá cho hai vị một chút, xem như là chúc hai vị tân hôn vui vẻ."

 

Ta cười nói lời cảm ơn, Tạ Tri Hủ thấy bà chủ rời đi, đột nhiên ghé sát vào người ta nói: "Phu nhân, vừa rồi có hả giận không?"

 

Ta nhìn Tạ Tri Hủ: "Ngươi vừa rồi là đang trút giận thay ta?"

 

Tạ Tri Hủ nhướng mày: "Tự nhiên, nữ nhân đó càng muốn có được thứ gì, ta càng không cho nàng ta có được. Nàng ta muốn trèo cao, quyến rũ nam nhân, ta liền khiến tất cả nam nhân trong Kinh thành đều sợ nàng ta, đều biết nàng ta lòng dạ rắn rết."

 

"Ta xưa nay không phải người tốt lành gì, nếu bắt nạt ta, bắt nạt người ta quan tâm, ta nhất định trả lại gấp mười!"

 

Ta cười nhẹ nhàng vỗ vỗ má hắn: "Ngoan thật, làm tốt lắm."

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Ta vốn tưởng người hắn nói muốn báo thù là Tống Nhược Linh, đây mới chỉ là bắt đầu.

 

Nửa tháng sau, Giang Dữu Bạch lên đường đến biên cương, lại mang theo cả Tống Nhược Linh đi cùng.

 

Nghe nói Văn Dục đã giao khế ước bán thân của Tống Nhược Linh cho Giang Dữu Bạch.

 

"Nàng ta từ đâu đến, tự nhiên nên về nơi đó."

 

"Tống Nhược Linh, khế ước bán thân này ngày đó Đường Đường nói giao cho ngươi, ngươi sống c.h.ế.t không chịu, có từng nghĩ đến hôm nay?"

 

"Mong ngươi ở biên cương này sống tốt, sống lâu."

 

Sau này, ta nghe nói Tống Nhược Linh sống không tốt, nàng ta ở Kinh thành sống sung sướng một thời gian, không còn chịu khổ được nữa, Giang Dữu Bạch đưa nàng ta đến biên cương, vô cùng chán ghét nàng ta, vừa đến nơi liền bỏ mặc nàng ta, lại đến một chút lộ phí cũng không cho.

 

Tống Nhược Linh lại cắn răng làm quân kỹ, dựa vào việc bán rẻ thân xác để sống qua ngày.

 

Nghe đến đây ta không khỏi cười một tiếng, xem ra Văn Dục để Giang Dữu Bạch đưa người về biên cương liền nghĩ đến sẽ có kết cục này.

 

Mà Văn Dục, vì tính cách thâm trầm, trên triều đình gây thù chuốc oán vô số, qua thêm hai năm đã bị Bệ hạ bãi quan, phụ thân hắn sợ hắn ở lại Kinh thành xảy ra chuyện, muốn đưa hắn đi.

 

Nhưng Văn Dục lại trèo tường muốn đến gặp ta, bị Tạ Tri Hủ bắt gặp tại trận, Tạ Tri Hủ đánh gãy một chân của đối phương, Văn phụ nghe xong tức giận, lại không cho hắn chữa trị, sau này có người nói nhìn thấy Văn Dục tập tễnh theo phụ thân mình rời khỏi Kinh thành.

 

Mà những chuyện này đều không liên quan đến ta, có một mùa xuân, những cây hải đường ta và Tạ Tri Hủ cùng trồng đều đua nhau nở hoa.

 

Hoa hải đường mỏng manh, hắn đang ở trong viện dựng giàn che mưa che gió cho hoa, ta bưng chén trà qua, cười lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn.

 

Hắn cười nói với ta: "Nắng gắt, nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta sắp xong rồi."

 

Ta nhón chân hôn hắn một cái, Tạ Tri Hủ cuối cùng không nhịn được ôm lấy ta, chúng ta dựa vào nhau, ngắm nhìn hoa hải đường nở rộ.

 

Đời này, người ta sẽ gặp rất nhiều người nên gặp, không nên gặp, nhưng may mắn thay, ta đã gặp được người định mệnh của đời mình.

 

(Toàn văn hoàn)

Loading...