Biểu Muội Vạn Phúc - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-06-28 17:30:11
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Suy đoán của Gia Phù đã được chứng thực ngay trong đêm đó.
Xe ngựa dừng lại, một phụ nữ trung niên rắn rỏi bước lên, tay cầm chiếc đèn. Ánh đèn dù lờ mờ, nhưng vừa nhìn thấy mặt, Gia Phù liền nhận ra, người phụ nữ này chính là người trong Vân Trung Vương Phủ, họ Chu, võ công cao cường, sức lực phi thường, có thể dễ dàng đánh bại một hai người đàn ông bình thường. Người này trước kia từng là người thân cận của cố vương phi, trong số các bộc dịch trong phủ có địa vị khá cao.
Trong kiếp trước, khi nàng vừa bị đưa về cho Tiêu Dận Đường, tinh thần từng rất bất ổn. Khi ấy, Tiêu Dận Đường đã thành thân, Thế tử phi chính là Chương Phượng Đồng về sau làm hoàng hậu. Nàng ta nghe nói Tiêu Dận Đường bí mật giấu một nữ nhân, không những không tức giận vì chồng mình có người khác, mà còn trực tiếp đến khuyên giải Gia Phù ba lần bốn lượt, phòng nàng tự vẫn, còn sai người canh chừng Gia Phù một thời gian.
Người phụ nữ lên xe, lúc đầu không nói gì, chỉ âm thầm quan sát Gia Phù, thấy thiếu nữ quả thật dung mạo tuyệt mỹ, sắc đẹp trời ban, nghĩ đến lệnh được truyền trước khi ra, sợ đường đi gặp nguy, không thể giải thích được khi về đến, nên quyết định trước tiên cho nàng một bài học, dập tắt ý nghĩ bỏ trốn. Bà liền treo đèn, trong tay lấy ra một quả óc chó già cỗi cứng chắc, đặt lên lòng bàn tay, bỗng bóp mạnh, phát ra tiếng “kha la” óc chó vỡ vụn. Mặt bà nghiêm nghị nói:
“Tiểu nương tử đã lên xe rồi thì phải ngoan ngoãn. Nếu không nghe lời, đừng trách ta không nương tay.”
Nói xong, lại đổi lấy vẻ mặt cười nói:
“Tất nhiên, tiểu nương tử cũng đừng sợ, đến nơi rồi nàng sẽ biết, đó là đại phúc trong đời, người khác chỉ mong cũng chẳng được. Ta họ Chu, tiểu nương tử gọi ta là Chu mụ mụ là được rồi, trên đường ta sẽ hầu hạ tiểu nương tử.”
Gia Phù co rúm trong góc xe, không hề động đậy.
Sau khi người phụ nữ lên, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh, cho đến tận đêm khuya, xe lại dừng lại, dừng tại một khách điếm. Trước khi xuống xe, người phụ nữ tháo dây buộc chân của Gia Phù, nhưng vẫn giữ dây buộc tay và bịt miệng nàng lại, lấy một chiếc áo choàng lớn trùm kín đầu mặt nàng, rồi cùng đoàn người đi vào khách điếm. Sáng sớm hôm sau lại lên đường tiếp tục hành trình.
Đoàn người bảy tám người này giả trang như một gia đình cùng gia nhân đi đường, kèm theo Gia Phù không nghỉ, một mạch tiến về phía Tây. Ban đầu ban ngày thỉnh thoảng tránh đi theo đường chính, chọn các lối nhỏ gập ghềnh hẻo lánh, đêm thì ngủ khách điếm nhỏ hoặc nhà dân ven đường, nhưng sau nửa tháng, lại đi theo đường chính, thuận lợi vô sự. Đêm đến nghỉ ở khách điếm, luôn là phòng tốt nhất, thái độ phục vụ hết sức lễ phép, tận tâm chu đáo.
Gia Phù biết chắc là đã vào Vân Nam. Nàng nghĩ đi thêm vài ngày nữa sẽ được đưa đến Vân Trung Vương Phủ ở Vũ Định phủ, nhưng dù thế, Chu mụ mụ vẫn không hề lơi là cảnh giác. Dù theo yêu cầu của Gia Phù, đêm không còn bị trói tay chân, nhưng quần áo nàng vẫn bị thu lại, khi ngủ để dưới gối người phụ nữ, sáng thức dậy mới trả lại, phòng nàng lợi dụng lúc người khác ngủ trốn thoát.
Từ khi bị bắt đi, càng ngày càng xa Tuyền Châu, Gia Phù cũng không còn định trốn giữa đường nữa. Dẫu có cơ hội, một mình lang thang trên đường, nguy hiểm khó lường.
Nàng nghĩ đến cách duy nhất: nhanh chóng tìm được Bùi Hữu An. Chỉ có nhờ y, nàng mới có thể thoát thân.
Nàng tin chắc trong mấy năm qua Bùi Hữu An vẫn ở Vân Nam, quan hệ với Vân Trung Vương không tầm thường. Nhưng nàng không biết bây giờ y có mặt ở đây hay không, cũng không thể hỏi Chu mụ mụ, người lúc nào cũng bám sát nàng cả ngày lẫn đêm, kẻo làm bà ta nghi ngờ.
Gia Phù đoán là sắp đến Võ Định phủ, Chu mụ mụ cũng có vẻ sốt ruột, cả ngày đi suốt, đêm lại tiếp tục hành trình, đến cuối cùng mới dừng lại.
Dựa vào kinh nghiệm mấy ngày qua, Gia Phù biết là đã đến nơi nghỉ đêm lần này ở khách điếm, trong nhóm người có người vào trong chọn phòng, sau đó Chu mụ mụ sẽ trực tiếp đưa nàng qua cánh cửa bên để vào.
Chu mụ mụ đói bụng, không muốn ăn bánh khô trên xe, thấy người lính trông coi chưa ra, sốt ruột chờ đợi, liền ngồi dậy mở cửa xe nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy người lính ra, hỏi:
“Sao thế?”
Người lính đáp:
“Trong đó chỉ còn một đơn viện, đã có người đặt trước, nhưng người đó chưa đến, ta kêu chủ quán cho chúng ta thuê trước, hắn không đồng ý!”
“Là ai?”
Người lính cúi sát tai nói nhỏ.
Chu ma ma sửng sốt.
Chủ khách điếm vừa nhìn cột mốc đường, biết đây là đoàn người từ Vân Trung Vương Phủ tới, tuy có vẻ như đến làm việc, nhưng đã là người trong phủ thì không dám cẩu thả, liền ra tận nơi, cúi người mỉm cười nói:
“Vị ma ma này, dù ta có gan lớn như trời, cũng không dám bất kính với bà. Chỉ là không may, đơn viện đó đã để lại cho Bùi gia rồi. Ta nơi này còn có một gian thượng phòng, sương phòng trái phải, bên cạnh không có phòng nào nữa, chỉ thiếu sân, còn lại đều tốt nhất, lại rất yên tĩnh, rất thích hợp với đoàn người của bà. Ta sẽ dẫn các vị vào nghỉ ngơi, như thế nào?”
Từ khi vào Vân Nam đến giờ, khách điếm toàn là phòng tốt nhất, dù đã có quan viên đến ở, khi biết có người vương phủ tới cũng đều nhường phòng.
Chu ma ma trong lòng hơi không vui, nhưng lần này ra ngoài không tiện gây sự, cũng không dám chiếm phòng người khác, hơn nữa đang đói bụng, bà cau mày nói:
“Thôi được rồi, cứ thế đi, mau đi an bài, chuẩn bị cơm nóng.”
Chủ khách điếm thở phào, khom người đáp ứng, đang định đi sắp xếp thì bị Chu ma ma gọi lại, hạ giọng nói:
“Ngày mai sáng sớm chúng ta liền đi, không được đề cập đến đoàn người chúng ta trước mặt họ Bùi kia!”
Chủ khách điếm hơi không hiểu nhưng vẫn đáp ứng, xoay người chạy vào.
Chu ma ma quay lại đưa chiếc áo choàng lớn cho Gia Phù, nói:
“Đi xuống.”
Gia Phù nhận lấy, im lặng trùm kín diện mạo, không nói lời nào, nhưng trong lòng đột nhiên dồn dập hồi hộp, hai tay run run thử mấy lần cũng không thắt được cổ áo.
Nàng nghe rõ chủ khách điếm nhắc đến “Bùi gia”, theo nàng biết trong địa bàn Vân Trung Vương, ngoài Bùi Hữu An, cũng không có người thứ hai họ Bùi có thể khiến Chu ma ma kiêng kị.
Nếu không đoán sai, chín phần mười người “Bùi gia” ấy chính là Bùi Hữu An.
Dọc theo đường đi, nàng từng nghĩ tới vô số lần, sau khi tới nơi rồi làm sao mới nhanh chóng chuyển tin cho Bùi Hữu An, không ngờ chưa tới phủ, nay lại nghe được tin tức về y ngay ở đây.
Càng quan trọng là, đêm nay còn sẽ cùng hắn dừng chân ở cùng gian khách điếm!
Chu ma ma đứng bên cạnh đợi, thấy nàng mãi chưa thắt cổ áo xong, liếc mắt nhìn.
Gia Phù sợ bị phát hiện, cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng mặc xong, nhỏ giọng nói:
“Ta xong rồi.”
Chu ma ma xem xét, kéo mũ mềm che gần hết mặt nàng, lúc này mới đẩy ra cửa xe, chính mình đi xuống trước, lại đỡ Gia Phù xuống dưới.
Đêm đã rất khuya, trước cổng trạm dịch có hai chiếc đèn lồng sáng rực, trên đó nổi bật mấy chữ "Trừng Giang phủ". Gió đêm nổi lên, những chiếc đèn lồng đung đưa, đổ một quầng sáng mờ nhạt xuống đất.
Gia Phù chân tay bủn rủn, vừa xuống xe ngựa đứng loạng choạng một lúc mới vững lại. Bị Chu ma ma thúc giục,đang định hấc chân đi trước thì đúng lúc này, trên con đường dịch quán chìm trong màn đêm, một hàng bốn năm kỵ mã xuất hiện, đang phi nước đại về phía này, cuốn theo tiếng vó ngựa rõ ràng. Rất nhanh, họ cưỡi ngựa đến gần, tốc độ chậm lại, vài bóng đen lướt qua xe ngựa, dừng lại gần đó, cách Gia Phù chỉ hơn mười bước chân. Người đàn ông đi đầu từ trên lưng ngựa xoay người mà xuống, đưa dây cương cho tùy tùng rồi bước về phía trước. Khi đến cổng lớn, ánh đèn lồng chiếu sáng nửa khuôn mặt nghiêng hắn, tuy ánh sáng ảm đạm, Gia Phù vẫn như cũ liếc mắt một cái liền nhận ra.
Bùi Hữu An!
Chu ma ma cũng nhận ra người đó, không nghĩ tới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Bà không muốn bị hắn nhìn thấy đoàn người của mình nên lập tức kéo Gia Phù lùi nhanh về phía sau, nấp sau chiếc xe ngựa.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Hữu An, toàn thân Gia Phù đột nhiên sôi sục, tim đập loạn xạ không thể kiểm soát, theo bản năng giãy giụa, quay đầu định gọi to, nhưng bị Chu ma ma nắm chặt miệng, hung hăng mà túm trở về, mắt bà ta lộ hung quang, bẻ ngược hai cánh tay Gia Phù. Gia Phù đau đến hít một hơi lạnh, cả người không thể động đậy.
Chu ma ma ghé sát tai nàng, hạ giọng quát: "Ngươi muốn làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bieu-muoi-van-phuc/chuong-22.html.]
Gia Phù rùng mình.
Dù nàng có tiếp tục giãy giụa, tiếng động phát ra có thể thu hút sự chú ý của Bùi Hữu An cách đó không xa, nhưng Chu ma ma tuyệt đối sẽ không cho nàng cơ hội mở miệng nữa, càng không thể để Bùi Hữu An nhìn thấy nàng.
Gia Phù dừng giãy giụa.
Bùi Hữu An đã đi đến cổng, bỗng nhiên dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy một chiếc xe ngựa kiểu dáng bình thường đang lẳng lặng ngừng ven đường, một khối bóng đen lờ mờ.
"Bùi gia, ngài đến rồi?"
Người quản lý trạm dịch thấy hắn, vội vã từ trong đi ra đón.
Bùi Hữu An khẽ gật đầu với người quản lý, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau một lần nữa, cuối cùng vẫn cất bước đi vào trong.
Chu ma ma chỉ biết nữ tử này đến từ Tuyền Châu, là nữ nhi của một thương nhân, nằm mơ cũng không ngờ Gia Phù và Bùi Hữu An quen biết, hơn nữa còn có mối quan hệ như vậy. Tuy nhiên, bà ta cực kỳ bất mãn với hành động vừa rồi của Gia Phù. Sau khi đưa nàng vào phòng, bà ta không buồn ăn cơm, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Gia Phù: "Vừa nãy ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta thấy ngươi muốn gọi người đó lại phải không? Ngươi và người đó quen biết à?"
Khoảng cách của họ đã gần đến thế, nhưng Gia Phù lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi qua trước mặt mình.
Bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, Gia Phù rơi vào sự chán nản tột độ. Nhưng chuyện này chưa kết thúc, nếu không thể loại bỏ nghi ngờ của Chu ma ma, qua đêm nay, đợi hắn đi rồi, còn nàng bị đưa đến tay Tiêu Dận Đường, lần tới muốn tìm cơ hội đưa tin tức của mình đến trước mặt hắn thì không biết là khi nào.
Gia Phù khóc nức nở: "Hắn là ca ca ta! Ta vốn có hai ca ca, một người hồi nhỏ bị lạc mất, mới vừa rồi vừa thấy người đó, tôi liền nhận ra! Tuyệt đối sẽ không sai, hắn chính là ca ca tôi bị lạc hồi nhỏ! Ma ma, nơi ma ma nói có tốt đến mấy, ta cũng không muốn đi! Cầu xin ma ma, ta chỉ muốn về nhà! Cầu xin ma ma thương xót, dẫn ta đi gặp ca ca! Ta muốn ca ca đưa ta về Tuyền Châu!"
Nàng ôm mặt, nước mắt tuôn ra từ kẽ ngón tay.
Chu ma ma vừa nãy vốn đã nghi ngờ, nghe xong khịt mũi coi thường, thầm nghĩ: nữ hài tử này dù sao cũng còn nhỏ tuổi, trước đây chắc hẳn luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, không biết sao lại lọt vào mắt Thế tử, gặp phải chuyện như vậy, trên đường đi đến đây chắc cũng bị dọa cho ngớ người ra rồi, nhìn thấy bất cứ ai cũng tùy tiện nhận là ca ca mình. Bùi Hữu An đó từ khi nào lại trở thành con trai của một gia đình thương nhân ở Tuyền Châu chứ? Bà ta liền cười lạnh nói: "Tiểu nương tử, suốt chặng đường này, ta đã đối xử với ngươi rất chu đáo rồi, những lời tốt đẹp cũng đã nói hết với ngươi rồi, ta khuyên ngươi đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Hai ngày nữa là đến nơi rồi. Ta nói cho ngươi biết, đây là Vân Nam, không phải nơi ngươi có thể làm loạn, nếu ngươi còn dám gây chuyện cho ta, coi chừng không có kết cục tốt đẹp đâu!"
Gia Phù co ro ở mép giường, ôm đầu gối chỉ không ngừng khóc thút thít. Chu ma ma đã xua tan nghi ngờ, vì bụng đói, cũng không quản nàng nữa, tự mình đi ăn cơm. Khi ăn được nửa bụng, bà ta liếc mắt nhìn Gia Phù, thấy nàng dần dần ngừng khóc, ngồi đó ngẩn người, liền gọi nàng lại ăn cơm.
Gia Phù chậm rãi đi tới, Chu ma ma nhìn nàng một cái, thấy hai mí mắt nàng sưng đỏ vì khóc, dưới ánh đèn trông càng thêm vẻ đáng thương. Bà ta nghĩ nếu nữ tử này sau này được Thế tử sủng ái, lúc này cũng không nên quá đắc tội với nàng. Vì vậy, bà ta lần đầu tiên tự tay múc một bát cơm, đặt trước mặt Gia Phù, cười tủm tỉm nói: "Chúng ta đã đến Trừng Giang phủ rồi, đi thêm hai ngày nữa là đến nơi. Đến đó ngươi sẽ biết, những lời ta nói trước đây không hề lừa ngươi nửa phần. Cái phúc khí này của ngươi, trên đời này bao nhiêu nữ tử mơ ước cũng không có được đâu."
Gia Phù cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài miệng lại hỏi: "Dám hỏi ma ma, vậy các người rốt cuộc muốn mang ta đi nơi nào?"
Chu ma ma đáp: "Tới rồi sẽ biết, ngươi đừng hỏi."
Gia Phù không nói gì nữa, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. Chu ma ma sai người vào dọn dẹp, rồi lại sai người mang nước đến. Gia Phù qua loa rửa mặt, sau đó Chu ma ma ra ngoài dặn dò thị vệ luân phiên trực đêm. Gia Phù ở trong phòng, nghe thấy giọng bà ta mơ hồ vọng vào: "...Hai ngày nữa là đến nơi rồi, tất cả hãy tỉnh táo lên cho ta! Nếu đến cuối cùng lại xảy ra sai sót, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu!"
Ban ngày lên đường cũng mệt mỏi, Chu ma ma đã an bài xong mọi việc, giờ cũng muốn sớm nằm xuống nghỉ ngơi. Sau khi về phòng, bà ta bảo Gia Phù cởi bỏ y phục chỉ còn lại áo lót, lấy quần áo của nàng đặt dưới gối của mình, rồi ra lệnh Gia Phù nằm xuống. Bà ta cũng tắt đèn, ngủ ở phía ngoài nàng.
Đêm đã khuya, trạm dịch cuối cùng cũng chìm vào im lặng. Một vệt trăng sáng bạc chiếu xuyên qua khung cửa sổ.
Chu ma ma ngủ rất say, phát ra những tiếng ngáy như sấm. Gia Phù từ từ mở mắt, nghiêng đầu, nhìn bóng dáng mờ ảo của người phụ nữ đang nằm ở phía ngoài mình. Ý nghĩ trong lòng nàng ngày càng mãnh liệt.
Trạm dịch ở Trừng Giang phủ này, trước đây nàng từng theo Tiêu Dận Đường ở lại vài lần, biết được vị trí căn nhà đơn nơi Bùi Hữu An ở đêm nay. Vừa nãy khi đi vào, nàng đã đặc biệt lưu tâm ghi nhớ đường đi. Nơi đó rất gần với chỗ nàng ở, chỉ cần ra ngoài, đi qua một hành lang dài là đến nơi của hắn.
Một cơ hội như vậy, nàng không thể trơ mắt bỏ lỡ. Bất luận thế nào cũng phải thử một lần, dù cuối cùng không thành công, kết cục tệ nhất cũng chỉ là bị phụ nhân họ Chu này bắt lại và canh giữ chặt hơn mà thôi.
Gia Phù không hề do dự, nhẹ nhàng bò dậy từ trên giường, vòng qua chân của phụ nhân đang ngủ say, xuống giường, rón rén đi đến bàn. Nàng sờ soạng tìm đèn dầu trên bàn, lấy lửa ra, rồi quay lại cuối giường, nín thở, từ từ đổ dầu đèn vào màn trướng. Đổ xong, nàng châm lửa, đưa lại gần màn trướng.
Ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng lan rộng lên trên. Rất nhanh, nửa bên màn trướng đã bốc cháy, tiếp đó cháy sang khung giường. Lửa lan ra kêu tí tách, khói cũng dần trở nên dày đặc. Chu ma ma ngủ rất say, có lẽ cũng bị khói làm cho choáng váng, vẫn nằm đó không tỉnh dậy.
Gia Phù che miệng mũi, nín chịu làn khói dày đặc khó thở, mãi đến khi lửa bùng lên lớn, nàng mới vội vàng khoác tạm chiếc áo choàng vừa túm được, chạy đến cửa, mở cửa. Vừa ra ngoài, nàng gặp ngay thị vệ trực đêm nghe tiếng mà đến. Gia Phù chỉ vào phía sau nói: "Trong phòng cháy rồi! Ma ma vẫn còn đang ngủ trên giường! Mau đi xem một chút!"
Thị vệ xông đến cửa, quả nhiên thấy khói dày đặc bốc ra, một biển lửa, lắp bắp kinh hãi, nhấc chân liền chạy vội đi vào, Gia Phù lập tức xoay người, xông ra ngoài. Vừa chạy đến hành lang, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân rượt đuổi phía sau. Một thị vệ trực đêm khác đã phát hiện ra nàng, đuổi theo.
Gia Phù không quay đầu lại, dùng hết sức lực, điên cuồng chạy về phía sân viện đối diện hành lang. Trong lòng nàng không ngừng cầu nguyện, Bùi Hữu An ở trong đó, hắn ở trong đó, hắn nhất định sẽ tự mình mở cửa.
Nhưng nàng chung quy vẫn không thể chạy đến trước cánh cửa sân viện đó.
Chỉ còn một đoạn đường ngắn cuối cùng, tên thị vệ đã bước một bước dài đuổi kịp, chặn đường nàng. Tiếp đó, phía sau lại vọng đến tiếng chửi rủa kèm theo những cơn ho dữ dội.
Chu ma ma cũng đã đuổi kịp.
"Đại biểu ca! Cứu A Phù!"
Gia Phù hướng về phía sân viện phía trước, dùng hết sức lực, hét lên một tiếng.
"Bịt miệng tiểu tiện nhân này lại, mau mang nó về!"
Chu ma ma lông mày và tóc đều bị lửa cháy sém, y phục xộc xệch đuổi theo, một bên ho khan, một bên hướng thị vệ mà quát.
Tên thị vệ này tuy đã đi cùng hơn nửa tháng, cũng biết trong xe ngựa có một thiếu nữ, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Gia Phù. Bất ngờ đối mặt như vậy, hắn ta ngẩn ngơ, rồi do dự một chút, đưa tay về phía Gia Phù. Gia Phù hét lên một tiếng, rút chiếc giày vẫn còn trên chân chưa bị rơi mất, ném thẳng vào mặt hắn ta. Sau khi chặn được một chút, nàng quay người ghì chặt vào một thanh lan can bên cạnh, lại một lần nữa hét lên: "Đại biểu ca—"
Tên thị vệ cầm chiếc giày Gia Phù ném tới, nhất thời có chút lúng túng. Chu ma ma tức giận đến mức xông lên, một tay bịt miệng nàng, quát tên thị vệ đang ngây người: "Còn không mau tới!"
Tên thị vệ hoàn hồn, vội vàng xông lên. Đúng lúc này, cánh cửa của sân viện ở cuối hành lang "kẽo kẹt" mở ra.
"Buông nàng ra."
Theo đó, một giọng nói vang lên.
Ngắn ngủn một câu, ba chữ thôi, nhưng trong tai Gia Phù, lại như tiếng nhạc thiên đàng.
Nàng còn chưa nhìn rõ người đó, nhưng đã nhận ra giọng nói này.
Đây là giọng của Bùi Hữu An.
Hắn cuối cùng cũng ra rồi!
Gia Phù mũi cay xè, há miệng cắn mạnh vào tay Chu ma ma. Chu ma ma đau đớn kêu lên một tiếng, hất nàng ra. Gia Phù lập tức buông tay khỏi lan can, xoay người điên cuồng lao về phía bóng người dưới ánh trăng phía trước, bất chấp tất cả mà lao vào, duỗi cánh tay gắt gao mà ôm chặt lấy vòng eo hắn, không buông.
"Đại biểu ca! Cứu ta..."
Nàng nghẹn ngào, ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt đẫm lệ, nhìn Bùi Hữu An đang cúi đầu nhìn mình.
Bùi Hữu An bị nàng tông vào mà loạng choạng, còn chưa hoàn hồn đã cảm thấy một cơ thể mềm mại không xương cốt dán chặt lấy mình, vòng eo lại càng bị nàng ôm chặt. Toàn thân hắn không khỏi cứng đờ, hai tay định vị hai bên không thể cử động, hắn chần chờ một chút, từ từ thở ra một hơi, ôn nhu nói: "Đừng sợ. Muội cứ buông ta ra trước đã. Có chuyện gì chậm rãi nói."