BỊ TRẦM CẢM MUỐN NGHỈ VIỆC, MẸ BẢO TÔI PHẢI CAM CHỊU - 1
Cập nhật lúc: 2025-11-02 17:30:34
Lượt xem: 78
Bị bắt nạt nơi công sở đến mức trầm cảm trung độ, với rằng nghỉ việc.
Bà cau mày, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Con thật là quá đấy.”
“Công việc nào mà chẳng vất vả? Cố chịu một chút cũng qua.”
Sau , khi ở viện dưỡng lão, bà nhân viên cho ăn cơm thiu, giữa mùa đông vẫn bắt tắm nước lạnh.
gương mặt đẫm nước mắt của bà:
“Mẹ , thật là quá đấy.”
“Viện dưỡng lão nào chẳng ? Cố chịu một chút cũng qua.”
–
Lần nữa với rằng nghỉ việc.
Bà đập mạnh cái chậu rau trong tay xuống bồn rửa, thở hổn hển.
“Năm nay là thứ mấy hả? Làm cho tử tế một công việc khó đến thế ?”
lục trong túi lấy giấy chẩn đoán trầm cảm, đưa cho bà xem.
Ngón tay vẫn run run, cách nào kiểm soát .
Giọng khàn khàn:
“Mẹ, con khám , bác sĩ con trầm cảm trung độ.”
“Nếu tiếp tục trong môi trường đó, tình trạng của con sẽ ngày càng tệ hơn.”
Mẹ mất kiên nhẫn, lau tay tạp dề giật lấy tờ giấy.
Bà một lúc, vẻ mặt dần trở nên khó tin.
“Trầm cảm trung độ kèm lo âu trung độ?”
Bà dòng chữ liếc sang .
“Con gì mà trầm cảm với lo âu hả?”
gương mặt lạnh nhạt, chẳng chút quan tâm nào của bà.
Há miệng, nhưng gì.
“Con đúng là rảnh quá!”
Bà tiếp tục rửa rau, tiếng xoong chảo va chan chát.
“Trầm cảm với chả trầm cảm, ngày xưa việc tăng ca suốt, ăn chẳng đủ no, ai trầm cảm ? Con chỉ là nghĩ ngợi vớ vẩn, yếu đuối quá thôi!”
nắm chặt lòng bàn tay.
Tim như bóp nghẹt, thở nổi.
Cảm giác bất an, co góc tường một nữa trào lên.
“Mẹ, con nghĩ nhiều . Sếp cố tình bắt bẻ, đồng nghiệp thì cô lập con. Mỗi ngày , con như dẫn pháp trường .”
cố giữ giọng bình tĩnh, chỉ đang kể sự thật.
“Công ty nào chẳng chuyện vớ vẩn?”
Bà cắt ngang, giọng sắc như dao.
“Con thể học khôn chút ? Miệng ngọt hơn, chân tay nhanh hơn! Người , chỉ con ?”
Ừ, như thế nữa.
Mỗi tâm sự, đổi chỉ là những lời trách móc, đổ cho nạn nhân.
nhắm mắt, cảm giác như chút sức cuối cùng cũng rút cạn.
Cổ họng nghẹn cứng, chẳng gì.
“Mẹ con ?”
Thấy im lặng, bà càng tức.
“Triệu Nguyệt, cho con , con nghỉ! Cực khổ thi đỗ đó, công việc định, còn khen nở mày nở mặt. Nghỉ thì ăn cỏ ?”
“Mẹ.”
ngẩng đầu lên, nước mắt cuối cùng cũng rơi.
“Con quá. Con thật sự sắp chịu hết nổi . Mỗi đến cổng công ty, con chỉ đ.â.m đầu c.h.ế.t cho xong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bi-tram-cam-muon-nghi-viec-me-bao-toi-phai-cam-chiu/1.html.]
nghĩ những lời cực đoan đó thể khiến bà động lòng một chút.
bà chỉ khựng giây lát, càng giận dữ hơn.
“C.h.ế.t? Con dám ?! Mẹ vất vả nuôi con khôn lớn để con dọa c.h.ế.t ? Sao con ích kỷ như thế!”
Khoảnh khắc , chút hy vọng cuối cùng trong cũng tắt ngấm.
Nhìn miệng bà vẫn thao thao bất tuyệt, chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.
Bà đập mạnh mớ rau xuống thớt:
“Nhịn ! Công việc nào chẳng khổ? Cố chịu một chút cũng qua!”
“Cố chịu một chút cũng qua.”
Câu đó như một lời nguyền độc ác, xuyên suốt cả tuổi thơ của .
Bị bạn học bắt nạt, bà “nhịn ”.
Bị thầy cô hiểu lầm mắng oan, bà “nhịn ”.
Giờ chèn ép nơi công sở, tâm rã rời.
Giấy chẩn đoán ghi rõ “trầm cảm trung độ”, nhưng bà vẫn :
“Nhịn , cũng qua.”
bóng lưng bận rộn, cố chấp của bà.
Một cảm giác bất lực và tuyệt vọng trào dâng trong lòng.
hiểu rằng, từ bà, sẽ chẳng bao giờ sự thấu hiểu đồng cảm nào.
Nỗi đau của , trong mắt bà, chỉ là “ quá” và “vô lý”.
Đây đầu dấu hiệu trầm cảm.
Năm lớp 8, áp lực học hành cộng với việc bạn bè bắt nạt khiến tự đau bản bằng compa mỗi ngày.
Một , khi nộp bài tập, cô giáo thấy những vết sẹo chi chít tay , ánh mắt trở nên kỳ lạ.
Ngay mặt , cô gọi cho :
“Chị là của Triệu Nguyệt đúng ? Chị nên đưa con khám tâm lý , lo con bé vấn đề thần kinh.”
Chiều hôm đó vội vàng đến trường, lôi khỏi tiết toán.
Trước mặt cả lớp, bà cho chút thể diện nào.
Vừa kéo đau điếng, c.h.ử.i ngừng:
“Mẹ với bố mày còng lưng kiếm tiền cho mày học!”
“Còn mày báo đáp thế nào? Không lo học hành, bày đặt tự đau ? Mày thấy ghê tởm ?!”
như đà điểu rúc đầu trong cổ áo, dám xung quanh.
Chỉ mong biến mất ngay lập tức, thế giới còn thì bao.
Lòng tự trọng non nớt của nghiền nát ngày hôm đó.
Sau đó, dẫn đến bệnh viện.
Bác sĩ là một phụ nữ trung niên dịu dàng, chuyện riêng với , gọi cả hai con cùng .
Bà đầy thương cảm, hỏi :
“Chị để ý thấy con bé đổi tâm trạng ? Từ khi nào nó bắt đầu u uất, hành vi tự hại?”
Mẹ cau mày , giọng đầy khó chịu:
“Nó lúc nào chả thế! Suốt ngày mặt mũi ủ rũ như ai nợ nó tiền !”
“Chưa thấy đứa trẻ nào như nó, chẳng tí sức sống nào, cả ngày cứ như xác hồn!”
Bác sĩ lắc đầu:
“Chị thể nghĩ thế. Phần lớn áp lực của trẻ đến từ gia đình. Con chị dấu hiệu trầm cảm .”
“Trầm cảm?”
Mẹ tròn mắt:
“ cho nó ăn uống đầy đủ, chăm sóc nó thế, trầm cảm?”