BÍ MẬT XUYÊN KHÔNG 1: HẬU CUNG - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2025-11-25 04:33:39
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7:

 

Cả cái hoàng cung ăn thịt sừng sững một hòn đảo cô lập giữa biển!

 

Ta chợt nhớ tiếng ầm ầm tiết tấu mà khi sát bức tường ngoài cùng.

 

Thì … đó là tiếng sóng biển vỗ bờ!

 

Tuyệt vọng thấu xương trong nháy mắt nhấn chìm .

 

đúng lúc , một tòa nhà kính hiện đại ở xa lập tức đập mắt .

 

Ta lặng lẽ đến gần, qua bức tường kính khổng lồ bên ngoài, thấy cảnh tượng bên trong…

 

Một trung tâm giám sát quy mô lớn.

 

Hàng chục màn hình ghép, đang phát hình ảnh thời gian thực trong hoàng cung, cả trong lẫn ngoài.

 

Vài kẻ canh gác đang lưng màn hình, lười nhác, vui vẻ.

 

“Lần An Quý phi diễn tuyệt đấy, lừa con nhảy xuống giếng luôn.”

 

“Tất nhiên , ông chủ bảo đây là mùa kịch bản xuất thần nhất còn gì.”

 

“Tiếc cái là sắp đến kết màn . ông chủ chờ sẵn ở cái bẫy, chuẩn cho buổi livestream hành quyết cuối cùng, bảo đảm mấy đại kim chủ Darkweb xem cho đời!”

 

Darkweb… livestream… xử…

 

Thì An Quý phi… cũng là của bọn chúng!

 

Một luồng khí lạnh xuyên dọc sống lưng, b.ắ.n thẳng lên đỉnh đầu.

 

lúc , màn hình giám sát, thấy hoàng đế và đám phát hiện thùng trống, sắc mặt đại biến.

 

Giây tiếp theo, bộ hòn đảo vang lên tiếng còi báo động chói tai, xé tim xé phổi!

 

“Báo động! Mục tiêu bỏ chạy! Toàn lực truy bắt!”

 

Ta lập tức , lao về phía bờ biển.

 

Bởi một màn hình khác trong phòng giám sát, rõ một chiếc ca no đang neo lẻ loi ở mép nước.

 

Đó là con đường sống duy nhất của !

 

 

Ta lao trong cơn gió lạnh buốt, mà cả như bốc cháy.

 

Toàn bộ đảo sáng rực đèn pha truy quét, như hàng ngàn con mắt khổng lồ, lạnh lẽo và vô tình, quét loạn khắp ngóc ngách.

 

Trên loa phóng thanh vang lên giọng Hoàng đế điên cuồng, giễu cợt, phấn hỉ:

 

“Ái phi, nàng chạy chứ? Giữa biển cả mênh mang , nàng trốn thoát !”

 

“Hãy về bên trẫm ! Trẫm vẫn còn chơi đủ! Hahahahaha!”

 

Sau đó, là giọng An Quý phi, mềm mỏng đến tận xương tủy:

 

“Muội , nơi ? Chỉ cần ngoan ngoãn về, vị trí quý phi , thậm chí ngai hoàng hậu… chị đều thể nhường cho mà. Tại , cứ chịu ngoan ngoãn c.h.ế.t chứ?”

 

Rồi tới giọng Từ công công, âm dương quái khí:

 

“Ai ui ui, tiểu chủ của chúng đúng là chịu lời. Nô gia bụng chỉ cho một con đường sáng, mà nhất quyết , cứ chịu khổ gì?”

 

Những giọng , như muôn bàn tay đen tối, đang cố kéo trở địa ngục.

 

Ta nghiến chặt răng, liều mạng chạy.

 

Ta tất cả sát thủ đảo đang vây phía .

 

Tiếng còi báo động trộn lẫn tiếng sóng, như một khúc nhạc tận thế riêng cho .

 

Cho đến khi…

 

Một cột sáng trắng bệch từ trời nện xuống, khóa chặt trong vùng sáng.

 

Ta , qua loa phát thanh, giọng mãn ý chiến thắng của Hoàng đế:

 

“Hà, tìm nàng . Ái phi của trẫm.”

 

 

Người từ bốn phương tám hướng ùn ùn lao tới.

 

Chạy ở đầu tiên chính là Hoàng đế và An Quý phi.

 

Bọn chúng vẫn khoác những bộ cổ phục nực , long bào phượng quan tung bay loạn xạ trong lúc chạy điên cuồng, nhưng trong tay là những khẩu s.ú.n.g hiện đại sáng loáng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bi-mat-xuyen-khong-1-hau-cung/chuong-7.html.]

Cảnh tượng lố bịch, hoang đường… rùng rợn đến thấu tim.

 

“Đoàng!”

 

Tiếng s.ú.n.g nổ!

 

Ta lao bổ về phía , lăn nhào xuống đất, viên đạn rít sát lưng mà vụt qua.

 

Bến tàu ngay mắt!

 

Chiếc ca nô!

 

Ta lăn bò, lao tới, ngón tay run rẩy gỡ sợi dây neo còn ướt nước biển.

 

Quân truy đuổi tràn bờ.

 

“Bắt lấy nó!”

 

Đạn xé gió vút qua bên tai, dội lên mặt nước tung thành từng cột bọt lạnh buốt.

 

Không thể nghĩ thêm gì nữa!

 

Ta nghiến răng, bật công tắc động cơ gầm lên, chiếc ca nô rung b.ắ.n mạnh lực kéo, bất ngờ giật đứt dây neo như một mũi tên rời dây, lao vút biển!

 

Một luồng đau nóng rát xuyên qua cánh tay.

 

Ta , b.ắ.n trúng.

 

vẫn siết c.h.ặ.t t.a.y ga, dám giảm dù chỉ một khắc.

 

Ngoảnh

 

Trên bến tàu, những kẻ điên khoác cổ trang vẫn vô vọng giơ s.ú.n.g b.ắ.n theo.

 

Hình dáng méo mó, điên dại của chúng trong ánh đèn biển dần nhỏ , kéo dài, biến mất tiếng sóng.

 

Cuối cùng…

 

Ta … thoát ?

 

 

Ta lênh đênh biển bao lâu.

 

Khi ý thức dần mờ vì mất m.á.u và kiệt sức, một chiếc du thuyền trắng xé màn sương sớm mà xuất hiện mắt.

 

Ta gom hết tàn lực, vẫy cánh tay lên cao.

 

Người boong thấy .

 

Khi thấy họ đưa tay về phía , sợi dây thần kinh căng chặt suốt mấy tháng qua trong phút chốc… đứt phựt.

 

Khoảnh khắc kéo lên boong, ngất lịm.

 

……

 

Khi tỉnh nữa, đang trong một phòng bệnh sạch sẽ.

 

Vết thương cánh tay băng bỏ chu .

 

Trong khí thoảng mùi t.h.u.ố.c sát trùng quen thuộc.

 

Mọi thứ đều cho thấy trở về thế giới quen thuộc của .

 

Một bác sĩ khoác áo blouse trắng bước .

 

“Cô tỉnh ?” Giọng ông ôn hòa mà bình thản. 

 

“Viên đạn lấy , vết thương hồi phục .”

 

Trái tim treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Ta khẽ thở phào.

 

“Cảm ơn bác sĩ.”

 

“Không gì.”

 

Ông mỉm nhẹ, đưa tay tháo chiếc khẩu trang xuống.

 

Rồi lộ một gương mặt quen thuộc đến tê dại, với nụ bệnh hoạn tràn đầy khoái ý.

 

Ông cúi xuống, ánh mắt u tối, giọng dịu dàng đến rợn :

 

“Giờ thì vết thương lành … Ái phi, nàng mau theo trẫm hồi cung thôi.”

 

( Hoàn )

 

Còn tiếp…

Loading...