Anh lẽ sự bất thường của , một tay nắm lấy vai , nhíu mày hỏi: “Sao ?”
“Giúp em với Hạ Châu, hôm nay em việc, mời ăn cơm nữa.” cụp mắt xuống, tránh ánh mắt nóng bỏng của , khẽ né thẳng.
Có lẽ cái tính chó má bớt , còn thể để ăn một với Hạ Châu, chạy đến đây.
Bước phòng 204, với sắc mặt cực tệ bên trong, thấy đóng cửa thì dậy, một cái tát giáng xuống.
Rất đau, nhưng là điều đoán .
“Số tiền cho con đủ nhiều ? Mà để con những chuyện lăng nhăng ở trường như ?”
Confession cũng là thật, nhận bà hiểu lầm điều gì đó, thể tin nổi ngẩng đầu bà : “Mẹ nghĩ con gì?”
Có lẽ ánh mắt của quá sắc bén, thu cơn giận: “Con gái tự tay nuôi lớn, hiểu rõ!”
Trái tim từ từ dịu xuống, cảm xúc dữ dội cuối cùng cũng hóa thành tủi , nước mắt kìm rơi xuống, , nhưng thể kìm chế.
“Con cái gì? Còn thấy tủi ?”
“Con ngoài việc cho con tiền, yêu cầu con học hành một cách vô lý, còn bao giờ quan tâm đến con ? Vật cực tất phản, con như thế , trách…” Lời châm chọc của còn xong, một cái tát nữa giáng xuống, mặt bỏng rát.
“Khương Dao! Con nhất nên tự kiểm điểm , sinh con nuôi con, con tự tự trọng tự yêu bản , còn đổ cho ?”
Tay kìm siết chặt, bà cũng đúng, thể trách ai, trách bản quá đáng thương, quá hổ thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bi-kip-lam-tra-xanh/10.html.]
cúi đầu ngừng rơi nước mắt, nhưng thành tiếng, xung quanh tĩnh lặng đến lạ, chỉ còn giọng lạnh lùng của bà : “Đừng mất mặt ở trong nước nữa, đây nên lời con mà để con học ở trong nước, mau chóng nộp hồ sơ xin học thạc sĩ ở nước ngoài cút học cho , sẽ bảo ném tài liệu liên quan cho con.”
Nói xong bà ngoài đôi giày cao gót, thèm một cái, như thể là rác rưởi.
hiểu, tại đối xử với con như , một chút cũng yêu .
chịu nổi quỳ sụp xuống đất, ôm đầu gối ngây , nước mắt ngừng rơi, thực , cũng buồn, chỉ là trong lòng trống rỗng, chỉ thôi.
Cửa đột nhiên kéo mở, trái tim chợt thắt , lập tức ngẩng đầu , nhưng phát hiện đến là Hứa Trạch Uyên.
lập tức sa sút, dựa tường trượt xuống, nhưng đến, nửa quỳ mặt , đưa tay dùng ngón cái nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt ngừng rơi của , giọng dịu dàng đến giống : “Đừng nữa.”
đang cúi đầu mặt, dịu dàng và che giấu sự sắc bén , trong lòng khỏi tủi hơn: “Anh thấy ?”
Hứa Trạch Uyên sững một chút,似乎有些为难,最后却还是选择说了实话,“听见了。”
còn kịp phản ứng, tiếp tục : “Không trách cô.”
Ba chữ rõ ràng chẳng gì to tát, nhưng lập tức chạm đến , khiến sự tủi vì nhận tình thương của cha bao nhiêu năm qua của giải tỏa , cuối cùng kìm nữa, bật thành tiếng.
Hứa Trạch Uyên nắm tay , nửa ôm hề phát tiếng động nào, cứ để mặc , cho đến khi còn sức lực nữa mới kéo dậy khỏi mặt đất.
Xả hết cảm xúc xong, nhận mặt là thích, mới ngượng ngùng muộn màng: “Có lắm ?”
Hứa Trạch Uyên cong mắt, véo má : “Không , Dao Dao thể chứ.”