Bác dâu hạ giọng: “Con tưởng chuyện ? Nhà đó bạo lực, thuần là đổi tiền cho con!”
“Mai con sớm, đừng để họ thấy con.”
“Nếu họ nhắm con mà bám, con mệt đấy!”
Chị họ hài lòng, uốn éo lên lầu.
Bác dâu thấy sân, nụ tắt cái phụp.
“Hai đứa về gì? Bác mày ?”
gãi đầu khờ: “Ngủ ở đầu bờ ạ, con thấy bác ngủ say quá, nỡ gọi.”
Bác dâu chẳng nghi, chỉ lườm , sai: “Về đúng lúc, mày chậm quá, mày giúp!”
“Vâng ạ!”
lao bếp, bố kéo .
Người đàn ông hiền lành cả đời, đầu phản kháng.
“Để bố nấu, Tiểu Tuyết chơi.”
chớp mắt: “Bố sợ bác dâu mắng ạ?”
Bố hừ khẽ: “Mắng thì mắng, bố coi như .”
“Cớ gì con gái bà ngủ đến trưa, con gái bố hầu?”
“Ở đây bố với con , con đừng đụng tay.”
Sống mũi cay cay.
Người bảo bố là đồ vô dụng, nhưng đồ vô dụng – dù sợ – vẫn vì con gái mà phản kháng một chút.
Ăn h.i.ế.p ông thì , ăn h.i.ế.p con gái thì .
Kéo co hai phút, bác dâu thét:
“Đồ điếc hết ? Không , c.h.ế.t hả!”
nắm chặt tay, đẩy bố .
“Bố tránh , kẻo vướng.”
Bố cuống: “Con định gì?”
Làm gì ư?
Làm việc chứ còn gì!
6
Vào bếp, trong bồn ngâm đống quần áo bẩn của nhà bác.
xắn tay, nhấc một cái váy.
“Rét…!”
Chất lượng kém quá, tự nó rách.
Nhấc cái quần, lắc cổ tay, m.ô.n.g thủng hai lỗ to.
Mẹ sợ đến run: “Con , bác mà chẳng tức vỡ bụng?”
dỗ: “Mẹ yên tâm, vỡ – bác còn ngất ngoài đầu bờ.”
Chưa đầy năm phút, một chậu đồ bẩn biến thành một chậu giẻ rách.
“gia công” một lúc, đồ rách phơi lên trông vẫn chỉnh.
Bác dâu hài lòng: “Con gái là siêng chứ!”
Không nhiều, xách chậu nhà.
“Bác dâu, còn đồ nào cần giặt ?”
Không đợi trả lời, lao phòng ngủ họ, mở tủ lôi như bão.
Mặc kệ sạch bẩn, trong ngoài, hết thảy lôi .
Rồi mở tủ đầu, áo phao đông, áo khoác xuân thu, chăn bông mùa rét… tất cả khuân .
Xong một phòng, lên lầu, đá cửa phòng chị họ.
Chị hét: “Phó Tuyết, mày điên ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bi-ho-hang-ban-lay-sinh-le-toi-dep-luon-lu-ho-hang-doi-lot-tinh-than/3.html.]
“Đừng hỏi, hỏi là gió siêng năng!”
Ôm một đống quần áo, như mô-tơ đầy pin, chạy sân, ủi hết xuống bể nước.
Chị họ chạy , nhảy dựng: “Mẹ, Phó Tuyết lấy hết đồ của con!”
Giờ chị chỉ còn bộ đồ ngủ!
Bác dâu chặn , như đứa ngốc:
“Lao động miễn phí, cứ để nó .”
“Dù đang là mùa hè, lát là khô, chậm việc đồ .”
“Đi , phòng nghỉ , cứ để con ngu giặt cho !”
Hai con khoác tay về phòng.
mãn nguyện, xắn tay áo giặt luôn!
Tuy giặt chậm, nhưng xé đồ thì nhanh!
Chưa đầy một tiếng, quần áo của hai phòng xé thành giẻ rách, phơi kín cả sân.
Gió nhẹ thổi, cả sân lả tả dải giẻ rách.
Nhìn “thành quả lao động”, gật gù hài lòng.
Tiện tay, ném cái nội y “giữ kỷ niệm” của bác dâu qua tường, bay thẳng phòng ngủ nhà hàng xóm.
7
Giặt xong, chui bếp.
“Mẹ, cơm xong ạ?”
Mẹ gật đầu, nồi gà hầm nấm nhấc xuống, thơm nức!
múc đầy một thau, dúi cho bố: “Hai mang ngoài ăn!”
Thúc bố cửa xong, châm lửa nhà bếp.
Bắt bố về quê cu-li, đào mộ tổ nhà mày!
Bắt vượt trăm dặm về nấu cơm, đốt luôn nhà mày!
Mùa hè hanh khô.
Tàn lửa trong lò chạm củi là bén.
Đợi khói đen cuồn cuộn, lửa bùng bùng, nửa làng náo động.
Hàng xóm xách xô chậu ùa cứu hỏa, bác dâu còn ung dung khều hạt dưa.
Khạc vỏ dưa, bà oang oang: “Em dâu, cơm xong ?”
Trưởng thôn chửi té tát: “Ăn ăn ăn, chỉ ăn! Nhà cháy thấy !”
Bác dâu giật b.ắ.n , bừng tỉnh.
Thấy căn bếp nguyên vẹn giờ thành đống tro, bà nhảy dựng:
“Phó Viễn Hà! Lục Vân! Tao bảo chúng mày nấu bữa cơm, ai cho chúng mày đốt nhà?”
Ba con ăn no uống đủ, quăng thau, lau miệng, chen từ đám đông .
tội nghiệp: “Ơ? Làm xong sớm mà, bác dâu bếp ăn ?”
“Ây da, tại con cả đấy, đồ nhà bác nhiều quá, bố con phụ con treo đồ…”
“Bác dâu nóng tính thật, ăn bữa cơm thôi mà cũng đốt nhà góp vui cơ ?”
Trưởng thôn xong, đôi mắt nhiều nếp nhăn híp .
Cùng một làng, ai chẳng chuyện nhà ai.
Hơn hai chục năm nhà họ Phó thiên vị ông cả— cả là vàng, hai là cỏ.
Anh cả ép hai đến đường cùng, bỏ xứ.
Không ngờ hơn hai mươi năm, ngày đầu em hai về, sai giặt giũ nấu nướng đứa ở.
Sáng còn bảo cửa lôi đồng.
Hơ hơ, một lũ ngu!
Lười thì c.h.ế.t quách !
Lửa to tắt, chỉ còn một bãi hoang tàn.