BỊ HỌ HÀNG BÁN LẤY SÍNH LỄ, TÔI DẸP LUÔN LŨ HỌ HÀNG ĐỘI LỐT TÌNH THÂN - 1
Cập nhật lúc: 2025-09-05 16:57:09
Lượt xem: 200
Mẹ là mềm yếu, bố là thật thà.
Vật cực tất phản, hai sinh – một “góa phụ đen” quậy trời.
Ba tuổi, khi cho khác uống thuốc xổ, lấy pháo nổ tung nhà vệ sinh công cộng.
Năm tuổi, trộm đồ lót của dì Vương quăng chăn của chú Triệu.
Bảy tuổi, mượn danh bố thư tình cho góa phụ Lý nhà bên.
Mười tuổi, lột sạch ông Tôn chuyên dụ bằng kẹo, treo ngược cành cây.
Vì thanh danh của , bố cắn răng dám về quê.
Đến năm nghiệp đại học, bác cả gọi điện:
“Nhà chú con trai, sắp tuyệt tự , chúng bàn chuyện thừa kế của nhà chú.”
“Tao tìm nhà nhận cưới con gái mày, đổi 50 vạn tiền sính lễ cho con trai tao lấy vợ.”
“Tài sản nhà đất kê , tất cả của hồi môn cho con trai tao.”
“Làm theo tao , mộ tổ tiên còn chỗ cho chúng mày chôn.”
Ồ? Nhà còn mộ tổ ?
Nói sớm chứ, còn từng đào mộ tổ bao giờ!
1
Bố là thật thà nổi tiếng mười dặm tám làng.
Ông bà nội mất xong chia nhà, bác cả bảo: ông là con trưởng cháu đích tôn, đương nhiên thừa kế nhà tổ.
Bố thấy hợp lý, 18 tuổi dọn ở riêng, dựng cái lều bên bờ ruộng.
Năm năm , mảnh đất đó thu hồi đường, bồi thường 10 vạn.
Bác cả bảo: nhà bác nhiều con, con trai.
Vì sự “phát triển bền vững” của hương hỏa nhà , chú thì giúp cháu.
Bố cũng thấy , thế là 10 vạn bồi thường lấy mất 9 vạn 9.
Ba năm , bố xem mắt cưới .
Đến đòi nợ bác, bác lườm một cái, méo miệng:
“Đòi gì mà đòi? Đó là chú tặng cháu, còn lấy ?”
Mẹ là “bánh bao mềm” nổi tiếng gần xa.
Câu cửa miệng: “Thôi , thôi , ai cũng vất vả.”
Bà theo chủ trương: địch tiến lùi, địch chửi , địch đánh chạy, địch đuổi trốn.
Hai cái bánh bao mềm chồng lên, thành một cái bao chịu đựng khổ cực size đại.
Đối mặt bóc lột của bác cả, hai nhịn hết đến khác.
Cuối cùng nhịn nổi, gom đồ lên thành phố thuê.
Quê cũ, trêu nổi thì lánh ?
Có lẽ vật cực tất phản, hai sinh – con quỷ nhỏ phá làng phá xóm.
Uất ức họ chịu ngoài đời, sẽ trả gấp vạn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bi-ho-hang-ban-lay-sinh-le-toi-dep-luon-lu-ho-hang-doi-lot-tinh-than/1.html.]
Ba tuổi, bà hàng xóm mắng “đánh ba gậy một tiếng rắm”.
canh lúc bà nhà xí, châm “mìn bi” ném xuống hố bên.
Một tiếng nổ “bùm”, tiếng thét của bà sóng phân nước trùm kín thành câm nín.
Năm năm tuổi, bố ngang cửa dì Vương, vì mắt thẳng liếc dì ghi hận “ hết sức hấp dẫn”, chặn cửa nhà bố “để ý” dì.
Nửa đêm cuỗm đồ lót bà đem quăng chăn chú Triệu – nhà “ hổ”.
Nửa tiếng , tiếng gào của vợ chú Triệu thổi bay cả mái nhà dì Vương; móng vuốt “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” của chị cào nát cái mặt chăm sóc kỹ của dì Vương.
Nghe hôm đó gọi 120, dì Vương đầy vết máu, hôn mê khiêng .
Năm mười tuổi, ông già sống một ở đầu ngõ dụ bằng kẹo nhà, bảo cởi đồ sẽ cho kẹo ăn.
vác d.a.o bếp c.h.é.m cho ông ngất, treo ngược lên cành, rạch cổ tay cho chảy máu.
Sáng sớm, ông lạnh tỉnh, lóc đòi đưa cho hết tiền dành dụm, kèm giấy nợ 10 vạn.
“ đành lòng” nhận, mua nhà mới.
Từ hôm đó, tiếng ác của phủ lấp sự nhu nhược của bố .
Họ bắt đầu sống xa xỉ như… bình thường.
Cho đến ngày nghiệp đại học, bác cả – từng liên hệ – gọi tới.
“Nhà mày con trai, là tuyệt tự , chúng bàn chuyện thừa kế.”
“Tao kiếm nhà gả con gái mày, đổi 50 vạn sính lễ cho con trai tao cưới vợ.”
“Tài sản, nhà đất kê , tất cả cho con trai tao của để dành.”
“Làm theo lời tao, mộ tổ còn chỗ chôn chúng mày.”
Ồ? Nhà còn mộ tổ thật ư?
Nói sớm , còn đào mộ tổ bao giờ!
2
Ngày đầu về quê.
Vừa làng, còn bước chân nhà, bác nhét cho chúng ba bao tải.
“ lúc mùa bận, bẻ ngô ngoài ruộng .”
Bố đưa mắt , lí nhí nhận bao tải, ngoan ngoãn theo đuôi bác đồng.
Nắng 36 độ, giữa trưa, bố chui ruộng ngô hì hục bẻ bắp; bác và bác dâu bóng cây đầu bờ giám thị.
Thỉnh thoảng còn quát:
“Đồ phá của, hai mươi năm về, việc đồng áng cũng ?”
“Tay liệu hồn đấy, bẻ gãy xem tao đánh c.h.ế.t mày !”
“Em dâu , mày ăn cơm ? Yếu thế? Tốc độ thế , trời tối xong nổi ?”
Lúc khác hàng xóm ngang.
Bác và bác dâu lập tức mặt tươi :
“Ôi, em trai thật là thật thà, mới về tới nhà đòi , can nổi.”
“Xem nắng to thế, em trai , uống chút nước hãy nhé?”