“Tốt, hai cậu giỏi lắm, thích diễn thế cơ à?”
Tôi lục tìm trong album ảnh điện thoại, chúng tôi đã chụp rất nhiều ảnh tự sướng chung trong phòng.
Đái Xuân Ni thân nhất với Trương Nghệ vì cả hai đều là người Tế Nam, tôi còn nhớ đã chụp cho hai người họ một bức ảnh chung.
Ảnh không thể lừa người được, đúng không?
“Tôi sẽ tìm ra ảnh, nếu có Trương Nghệ, hai cậu phải bao tôi ăn ở căng tin suốt một tháng, dám không?”
Lâm Thải Thải còn định cãi lại, nhưng bị Đái Xuân Ni ngắt lời.
“Thải Thải, cứ để cậu ấy tìm.”
Điện thoại tôi mới mua, ảnh cũng không nhiều, nên rất nhanh đã tìm ra bức ảnh chung.
Trà Sữa Tiên Sinh
Nhưng khi tôi mở bức ảnh bốn người ra, tôi c.h.ế.t lặng.
Bức ảnh vốn dĩ có bốn người, giờ lại chỉ còn ba!
Chỉ còn tôi, Đái Xuân Ni, và Lâm Thải Thải…
2
Buổi trưa, tôi ăn cơm một mình trong phòng.
Đái Xuân Ni và Lâm Thải Thải đã hoàn toàn cô lập tôi, họ nghĩ rằng tôi có vấn đề thần kinh.
Ăn xong, họ thậm chí không về phòng ktx nữa, mà đi thẳng đến phòng tự học.
Tôi bắt đầu tự nghi ngờ, liệu có phải mình thực sự có vấn đề về đầu óc không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bi-an-phong-ktx-613/chuong-2.html.]
Nhưng rõ ràng phòng chúng tôi có bốn người, sao bây giờ lại đột nhiên chỉ còn ba người, và chỉ có mình tôi nhớ đến sự tồn tại của “Trương Nghệ”?
Người trò chuyện với Trương Nghệ tối qua là ai?
Tại sao trong tất cả các bức ảnh chung, “Trương Nghệ” lại biến mất, như thể cô ấy chưa từng tồn tại?
“Trương Nghệ” dường như đã biến mất khỏi ký ức của mọi người.
Trong giờ học, tôi cố tình hỏi từng người trong lớp, bất kể là nam hay nữ, nhưng không ai nhớ đến sự tồn tại của “Trương Nghệ”. Lúc đó tôi mới nhận ra, có lẽ đây không phải là trò đùa của các bạn cùng phòng.
Tôi tiếp tục tìm đến cố vấn, cố vấn đưa cho tôi một danh sách nhập học của lớp, trong đó có tên và điểm thi đại học của tất cả mọi người.
Nhưng trong danh sách không hề có cái tên “Trương Nghệ”.
Nhưng nếu thật sự trí nhớ của tôi có vấn đề, tại sao tôi lại có thể nhớ rõ, trong buổi huấn luyện quân sự, Trương Nghệ vì sức khỏe yếu mà bị cảm nắng. Giáo việ cố vấn đã sắp xếp cho cô ấy ngồi riêng để nghỉ ngơi và xem chúng tôi tập luyện.
Tôi còn nhớ rõ cố vấn đã đưa cho cô ấy chai nước khoáng để uống.
“Ngô Địch, em về phòng nghỉ ngơi đi. Nếu em không muốn học, cô có thể viết giấy phép nghỉ bệnh cho em. Có lẽ em đã bị áp lực từ kỳ thi đại học quá lớn, khi được thả lỏng thì gặp một chút kích thích trong đợt huấn luyện quân sự. Nếu em vẫn thấy không khỏe, cô sẽ sắp xếp cho bác sĩ trường khám cho em.”
Tôi cố gắng chấp nhận lời giải thích của cô. Có lẽ đúng như cô nói, vấn đề nằm ở tinh thần của tôi.
Tôi không nghĩ về chuyện đó nữa, trở về phòng ký túc xá chơi game cả buổi chiều để thư giãn đầu óc.
Đến tối, Đái Xuân Ni và Lâm Thải Thải đã quay lại.
Lâm Thải Thải nhìn thấy tôi, có lẽ nghĩ đến chuyện sáng nay nên cũng không chủ động nói chuyện với tôi.
Đái Xuân Ni thì thân thiện hơn, chủ động làm lành: “Ngô Địch, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi nhiều vào, đừng để mình quá mệt mỏi.”
Tôi mỉm cười đáp lại cô ấy.