Bầu Trời Của Anh, Mùa Hạ Của Em - Chương 5 – Khi nụ cười cũng biết nói dối

Cập nhật lúc: 2025-11-02 11:35:01
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng trường XX phủ một màu xám nhạt. Trời nắng, cũng chẳng mưa, chỉ là kiểu thời tiết khiến con dễ thấy buồn vô cớ.

Nguyễn Tô Ny bước lớp, ánh mắt lướt qua chỗ bên cạnh — trống trơn.

Lý Thiên Dực đến.

Cô khẽ đặt cặp xuống bàn, rút tập vở , nhưng bàn tay dừng ở giữa trang giấy trắng.

Kỳ lạ thật, chỉ một chiếc ghế trống thôi mà khí trở nên lặng lẽ đến mức cô thêm dòng nào.

“Hôm nay Thiên Dực học ?” – tiếng của Liễu Nhiên vang lên phía , nhẹ như gió.

.” – Tô Ny đáp, giọng điềm tĩnh.

“Nghe thương tay do đ.á.n.h với mấy trường bên đấy.” – Nhiên nghiêng đầu, giọng như buột miệng – “Nghe đáng sợ ghê ha. Đại ca Seika mà cũng vì một ai đó mà liều như …”

Câu cuối lửng , nhưng ánh mắt cô thẳng Tô Ny, như rằng ai cũng hiểu “một ai đó” là ai.

Tô Ny im lặng, đáp.

tin những lời đồn, nhưng tim bỗng chùng xuống.

Một lát , cô dậy, lấy cớ thư viện.

Thư viện  yên tĩnh, chỉ tiếng lật sách và mùi giấy cũ thoang thoảng.

Tô Ny ở góc khuất, vườn hoa phía . Bất giác, cô nhớ những Dực trêu , những nụ , những câu khiến tim cô lỡ nhịp.

“Cậu chỉ hiểu đang để ý thôi.”

Giọng hôm đó như vẫn còn vang bên tai.

“Đồ ngốc…” – cô khẽ thì thầm – “Cậu gây chuyện gì nữa ?”

Buổi chiều, khi tan học, Tô Ny vô tình thấy Liễu Nhiên cầu thang cùng Thiên Dực.

Anh khoác áo đen, tay quấn băng trắng.

Liễu Nhiên gì đó, đưa tay chạm nhẹ lên vết thương của .

Cảnh tượng khiến bước chân Tô Ny khựng .

thấy họ gì, nhưng cách giữa hai — gần đến mức khiến cô thêm.

Một giọng bên tai cô vang lên:

“Họ ghê nhỉ? còn tưởng Dực thích ai chạm cơ.”

Tô Ny đáp.

Chỉ khẽ mím môi, cúi đầu, thẳng qua hành lang dài, nơi nắng cuối ngày hắt lên sàn những vệt màu cam yếu ớt.

Tối đó, Thiên Dực gửi tin nhắn:

[Cậu ngủ ?]

[Tay . Đừng lo.]

Tô Ny màn hình, ngón tay chạm bàn phím, xóa.

Cô gõ một dòng: “Cậu nên nghỉ sớm.”

Rồi xóa thêm nữa.

Cuối cùng, điện thoại chỉ còn là một trống im lặng.

Ngày hôm , Thiên Dực đến lớp, vết thương tay vẫn còn.

Vừa bước , thấy Tô Ny đang giảng bài cho bạn cùng bàn. Cô vẫn trầm lặng, vẫn nhẹ nhàng, nhưng còn ánh nụ dành riêng cho như .

“Chào buổi sáng.” – Cậu nhỏ.

“Ừ.” – cô đáp, mắt rời khỏi sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bau-troi-cua-anh-mua-ha-cua-em/chuong-5-khi-nu-cuoi-cung-biet-noi-doi.html.]

Một chữ. Ngắn ngủn.

khiến tim Thiên Dực nặng trĩu.

Giờ chơi, cố tình , giả vờ tìm đồ trong cặp.

“Hôm qua nhắn, trả lời?”

ngủ sớm.” – cô , ngẩng lên.

“Vậy tránh mặt ?”

Tô Ny khựng .

Ánh mắt cô d.a.o động, lấy bình tĩnh:

tránh. Chỉ là… gì để .”

Thiên Dực cô thật lâu.

Ánh nắng ngoài cửa chiếu qua rèm, vẽ lên khuôn mặt cô một đường sáng mờ mảnh.

Cậu nhận — cô đang dối.

“Nếu giận vì Liễu Nhiên, thì—”

quan tâm.” – cô ngắt lời, giọng run.

quan tâm.” – Cậu , bước đến gần.

Khoảng cách giữa hai chỉ còn vài gang.

“Cậu hiểu .” – cô khẽ, giọng gần như thì thầm – “ trở thành lý do khiến ai đó tổn thương.”

Câu khiến Dực sững .

Một cơn gió khẽ thổi qua, mấy trang sách bay tán loạn.

“Cậu nghĩ yếu đến thế ?” – Thiên Dực khẽ , nhưng trong mắt là sự buồn bã thật sự – “ đ.á.n.h , mà là vì chính bản . nếu , cũng hối hận.”

Tô Ny im lặng.

gì nữa.

Chỉ cảm thấy tim rối như mớ tơ, bước mà chân nhấc nổi.

Cuối cùng, cô khẽ :

xin .”

Rồi lặng lẽ rời khỏi lớp.

Liễu Nhiên từ xa cảnh đó, khóe môi cong lên, nụ dịu ngọt đến mức ai ngờ trong mắt cô đang là một tia thỏa mãn lạnh lẽo.

“Học bá thông minh, nhưng trái tim dễ đoán đến lạ…” – cô thì thầm, vuốt nhẹ sợi tóc bên tai.

Ngoài cửa sổ, trời đổ mưa.

Thiên Dực bên bàn, ô cửa mờ nước, khẽ thở dài.

“Nguyễn Tô Ny, định giấu đến bao giờ?”

Ở phía đối diện, trong căn phòng sáng đèn, Tô Ny cũng đang bầu trời mưa xám, bàn tay chạm lên trang giấy, nơi cô từng :

“Hôm nay, đầu tiên đợi mưa.”

an_12

Giờ đây, cô chỉ thêm một dòng nhỏ đó:

nếu mưa khiến ai đó thương… lẽ nên thích nó nữa.”

Bên ngoài, gió rít qua khung cửa.

Mùa hạ của họ – bắt đầu vị của nước mắt.

Loading...