Sân trường XX rực rỡ hơn bao giờ hết. Từng dây đèn treo khắp lối , gió nhẹ thổi qua hàng ngàn chiếc lồng đèn giấy khẽ đung đưa, phản chiếu ánh sáng lung linh lên mái tóc và đôi mắt học sinh đang ríu rít chuẩn .
Nguyễn Tô Ny bên gian trưng bày của lớp, cẩn thận sắp những chiếc bánh ngọt nhỏ trong khay. Cô mặc đồng phục, nhưng thêm chiếc ruy băng màu hồng nhạt cài ở cổ — đơn giản mà dịu dàng đến lạ.
“Cẩn thận thế, tưởng mở tiệm bánh thật đấy.”
Giọng quen thuộc vang lên phía khiến cô khựng tay.
Lý Thiên Dực chống tay bàn, nở nụ nghiêng nghiêng – kiểu khiến khác thấy là chuyện.
“Cậu trốn việc của lớp ?” – cô hỏi, liếc nhẹ.
an_12
“Không. Lớp dựng xong gian . Giờ rảnh qua giúp lớp .”
“Giúp phá?”
“Giúp chứ.” – nhún vai – “Vì lớp ở cạnh.”
Tô Ny đỏ mặt, vội cúi xuống chỉnh khay bánh, cố lờ . ánh mắt vẫn rời cô. Giữa muôn ánh đèn, ánh dịu dàng, khiến tim cô loạn nhịp.
—
Khi đêm xuống, tiếng nhạc vang lên, học sinh tản khắp sân. Hàng ngàn chiếc đèn giấy thắp sáng, bay lơ lửng mặt hồ nhân tạo giữa sân trường.
“Ước , thả đèn.” – cô bạn trong lớp .
Tô Ny cầm chiếc đèn nhỏ, bút run nhẹ giấy.
“Ước gì thế?”
Câu hỏi bất ngờ khiến cô giật . Thiên Dực , tay đút túi quần, dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt đầy quan tâm.
“Không .” – cô khẽ đáp.
“Được thôi. đoán nhé.” – cúi gần, giọng thấp – “Cậu ước năm nay thi đậu hạng nhất?”
“Không.”
“Ước trời đừng mưa nữa?”
“Không.”
“Thế… ước ai đó sẽ mãi ở bên cạnh?”
Cô ngẩng lên, định phản ứng, nhưng ánh của khiến lời mắc nghẹn. Cả hai im lặng trong tiếng gió và mùi hương đào phảng phất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bau-troi-cua-anh-mua-ha-cua-em/chuong-12-le-hoi-den-mua-xuan.html.]
Một lúc , Tô Ny khẽ :
“Cậu như thể lòng .”
“Không cần .” – Thiên Dực đáp, giọng khẽ – “Vì cũng ước y như thế.”
Cô sững , tim đập loạn. Ánh đèn lồng phản chiếu trong mắt , sáng dịu như đêm xuân.
—
Khi lễ hội sắp tàn, đèn hồ thưa dần. Tô Ny định về lớp thì Thiên Dực nắm lấy cổ tay cô.
“Đợi chút.”
Cô ngạc nhiên, kịp hỏi thì đưa cho cô một chiếc đèn giấy khác, đó :
“Cảm ơn vì để tìm thấy nắng trong tim khác.”
“Cậu ?” – giọng cô nhỏ như gió.
“Ừ. Tặng .”
“Vì ?”
“Vì nếu , vẫn nghĩ chẳng thể đổi.”
Khoảnh khắc , thứ xung quanh như chậm . Đèn lấp lánh rơi xuống mặt nước, phản chiếu hai bóng sát bên .
Tô Ny c.ắ.n môi, mắt rưng rưng – chẳng hiểu vì xúc động do ánh đèn khiến đôi mắt long lanh đến thế.
Thiên Dực khẽ chạm vai cô, khẽ:
“Cậu … từng thích ai đến mức sợ họ biến mất như .”
Không ai thêm gì.
Chỉ tiếng nhạc nhẹ vang lên, tiếng đèn lồng bay – mang theo những điều thành lời.
Và đêm lễ hội , dù chẳng lời tỏ tình nào thốt …
nhưng trong tim cả hai, một mối liên kết dịu dàng bắt đầu – như ánh đèn xuân, sáng mà chói, ấm mà vội.
Nụ lặng lẽ của Thiên Dực khi chiếc đèn cô thả trôi — vì trong dòng chữ ước nguyện của Tô Ny, chỉ vỏn vẹn ba từ:
“Mong ai đó.”